Chương 5: Đi làm ở quán bar
Anh đã tự thành lập một bang hội cho riêng mình, tất cả đều vì gã tình nhân của người đàn bà đó, bây giờ đã là chồng của ả cũng chính là đại ca của Thanh bang —— Tiểu Báo
Mấy năm nay, anh cùng các bang hội khác không ngừng nâng cao quyền lực của mình, người bình thường chắc sẽ không cách nào chịu được những cực khổ đó, nhiều lần tưởng phải đi đến cái chết.
Bây giờ chính là thời điểm để trả thù cho ba của anh, nghĩ đến đây,trong mắt Mộ Dung Kiệt lạnh như băng.
Tiếng điện thoại vang lên khiến Mộ Dung Kiệt từ từ trầm tỉnh hồi hồn lại.
“Alo, ông cụ” Nhận điện thoại, đôi mắt lạnh như băng của anh từ từ tan chảy, hơi lộ ra vẻ ấm áp.
Ông cụ cư nhiên lại mang một người phụ nữ đến kiểm tra giới tính của anh nên anh chỉ đành thỏa mãn ý nguyện của ông, có thế về sau ông mới không suy nghĩ lung tung nữa.
Chỉ là, người phụ nữ kia có chút đặc biệt!
“Kiệt, về nhà sớm một chút,dù công việc có bận rộn cũng phải chú ý đến sức khỏe” Ông cụ Mộ Dung vẫn không biết cháu trai ông còn có một thân phận khác là đại ca của hắc bang.
Không thể nói, Mộ Dung Kiệt đã giữ bí mật việc này rất lâu rồi.
Anh không muốn ông cụ ở nhà vì mình mà lo lắng, sợ hãi.
“Vâng, khi nào công việc hoàn thành cháu lập tức trở về” Sau khi tắt điện thoại, liền quay đầu xe đi tới căn biệt thự ở vùng ngoại ô.
“Ngải Tuyết, cậu thật sự muốn đi làm ở quán bar à.” Giản Mộng không dám tin lời Ngải Tuyết vừa nói.
Giản Mộng là bạn thân của Ngải Tuyết, nên chuyện gì cũng tâm sự cho nhau nghe.
“Hện tại tớ chỉ có một thân một mình, đương nhiên phải đi kiếm tiền nuôi sống bản thân” Ngải Tuyết tức giận nhìn cô nói.
“Ba của cậu thật sự không phải là người rồi, tại sao ông ta không gọi Ngải Vũ đi!” Giản mộng còn tức giận hơn Ngải Tuyết.
“Được rồi, mọi chuyện qua rồi, đừng nhắc lại nữa !”
“Bạn của cậu nhiều như vậy, sau này mang nhiều bạn tới ủng hộ nha” Ngải Tuyết buồn cười nhìn vẻ mặt tức giận của Giản Mộng, thật là một cô gái ngốc.
“Việc kiếm phòng của cậu sao rồi? Bằng không tới nhà tớ ở đi?”
“Thuê được rồi, chiều tớ sẽ dọn tới đó, cậu giúp tớ dọn phòng nha?”
Thời gian làm ở quán bar trễ như vậy, mà trường học thì không thể về trễ, đành phải thuê phòng ở ngoài.
“Ừ, dĩ nhiên!”
Hai người thu dọn xong, vừa nói vừa cười rời khỏi trường học.
Đêm mưa của tháng bảy, bên trong quầy rượu xa hoa truỵ lạc, khách hàng nơi đây đa số là sinh viên gần trường đại học.
Âm nhạc ầm ĩ, ánh mắt Ngải Tuyết thản nhiên nhìn đôi nam nữ trên sàn nhảy.
Liền trầm mặc chuyên tâm làm công việc DJ của mình.
Cứ như vậy, ban ngày, cô là sinh viên của trường đại học.
Buổi tối là DJ của quán bar.
Chương 6: Tìm người
Những cô gái nơi đây đều giống như cô vừa xinh đẹp lại thuần khiết, còn những người đàn ông kia là kẻ săn mồi.
“Ơ, đây không phải là Ngải Tuyết sao?” Ngải Tuyết mới vừa xuống sàn, đã nhìn thấy hai người đàn ông đầu tóc theo mốt, quần áo chỉnh tề, tai đeo khuyên tai, đang nhai kẹo cao su đi về phía cô.
Bọn họ đều là những côn đồ trong trường, cả ngày không lo học, cứ gây sự đánh nhau khắp nơi, nghe nói, bọn họ còn là đệ tử của hắc bang nào đó.
Một người tên là Trương Hoa, một người tên là Phục Vĩ, hai người bọn họ thèm thuồng vẻ đẹp của Ngải Tuyết từ lâu rồi, chỉ là không có cơ hội xuống tay.
Ngải Tuyết cau mày, không để ý tới bọn họ, đeo ba lô rồi đi ra ngoài.
“A? Muốn đi nơi nào? Để tụi anh đưa đi!” Trương Hoa nhanh nhẹn bắt được cánh tay Ngải Tuyết liền đem cô kéo vào trong ngực.
“Buông cái tay bẩn của anh ra!” Chân mày Ngải Tuyết nhíu chặt biểu lộ sự chán ghét.
“Anh nói cho Ngải Tuyết nghe, tụi anh thích em lâu rồi, em làm sao lại không nể mặt tụi anh chứ!”
Phục vĩ huýt gió, cười ha hả.
“Tôi nói lần nữa, buông ra!” Cặp mắt Ngải Tuyết híp lại đầy nguy hiểm, lạnh lùng hừ ra tiếng.
Trương Hoa sửng sốt, trong mắt thoáng qua sự kinh ngạc.
“Không nghĩ tới, lại là mỹ nhân lạnh lùng a! Anh càng ngày càng thích!” Vừa nói vừa lần người tới.
“A!” Nói thì chậm, nhưng làm thì nhanh, một tay Ngải Tuyết nhanh chóng bắt được cánh tay Trương Hoa đang cầm tay kia của cô, dùng sức hất tay hắn ra.
“Rắc rắc” Một thanh âm vang lên, đứt.
Nhanh như tia chớp, Phục Vĩ đứng bên cạnh giật mình há hốc miệng, hai ngón tay dùng sức nắm cằm nhẹ nhàng xoa.
“Cút, đừng để tôi gặp các người lần nữa!” Ngải Tuyết lãnh khốc lên tiếng.
Trương Hoa cùng Phục Vĩ hoảng sợ và không tin vào mắt mình…..
Từ khi nào người phụ nữ này lại khủng bố như vậy?
Lăn một vòng liền bỏ chạy, vừa chạy vừa mắng.
“Con đàn bà thối, làm tao phải mất mặt như vậy, cứ chờ xem!”
Khi còn bé Ngải Tuyết hay ngã bệnh, nên luôn được đem tới bệnh viện, sau này lại gặp được một bác sĩ theo nghiên cứu mô hình cơ thể người, vì hứng thú nên đã theo học, nên cũng có thể dùng để đối phó với những tên côn đồ. (mik cũng ko hỉu học cái j nữa ^^)
Mộ Dung Kiệt đang cùng những đại ca của các bang khác thương lượng kế sách thâu tóm Thanh bang.
Ngoài cửa truyền đến tiếng mắng chửi chói tai.
“Tại sao không cho tao vào, tao tìm anh tao, mày tránh ra ”
“Tôi không quan tâm anh tìm ai, nếu anh không đi, đừng trách tôi vô tình!”
Đôi mắt Mộ Dung Kiệt nheo lại biểu lộ sự khó chịu, liền đứng lên, bước đi ra ngoài.