Chương 3: Chỉ một đêm từ một cô gái trở thành một người phụ nữ!
Khóe miệng ông cụ tươi cươi như một đóa hoa, Quý Hằng đứng bên cạnh liên tục lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn Mộ Dung Kiệt đi về phía chiếc xe Ferrari màu trắng số lượng có hạn, phách lối rời đi.
Ngải Tuyết tắm xong, nhặt quần áo của mình lên, trên giường có một mảng màu đỏ như hoa hồng! Cô không dám nhìn, chỉ một đêm, từ một cô gái trở thành một người phụ nữ!
Ra khỏi khách sạn, đứng giữa phố nhìn người đến người đi, trong lòng khó chịu vô cùng, mười giờ tối, mới chậm rãi trở về nhà – nơi cô không bao giờ muốn trở về nữa.
Đẩy cửa nhà ra, mọi người nhìn thấy cô trở lại liền bao quanh cô, vội vàng hỏi: “Như thế nào? Mọi chuyện tốt chứ?” Không có hỏi han ân cần, chỉ quan tâm đến lợi ích của gia tộc!
“Yên tâm, . . . . . . Con mệt mỏi rồi” Cô không muốn nhìn những người này nữa, nói xong vội vàng đi lên lầu.
“Tiểu Tuyết, ba thực xin lỗi con!” Ngải Trung xấu hổ nhìn Ngải Tuyết, ông thật sự không có cách nào khi ông cụ nhà Mộ Dung nói lên yêu cầu như thế, mà lúc đó không còn phương pháp khác, chỉ đành để Ngải Tuyết chịu uất ức. . . . . .
Toàn thân Ngải Tuyết cứng ngắc, nước mắt quanh tròng, hít một hơi thật sâu, cô quay đầu nở nụ cười gượng gạo”Bác Ngải, đừng nói như vậy, trước giờ, là bác cho con một mái nhà, để con từ một con vịt con xấu xí biến thành Thiên Nga Trắng, hiện tại, coi như là con báo đáp công ơn của bác, sau này, con cũng không nợ bác cái gì cả?”
“Tiểu Tuyết, con mới gọi ba là cái gì?” Ngải Trung kinh ngạc nhìn Ngải Tuyết.
“Bác Ngải, cám ơn bác đã chăm sóc tốt cho con, Tiểu Tuyết luôn ghi nhớ công ơn này, tuy nhiên con không thể gọi bác một tiếng ba nữa!” Ngải Tuyết đè nén sự khó chịu này trong lòng, thản nhiên nhìn người đàn ông mình gọi là ba mấy chục năm.
Ngải Trung là một người thông minh, đã hiểu được câu nói đó, Tiểu Tuyết chính là đang tự trách mình.
“Tiểu Tuyết”
“Bác Ngải, bác không cần nói thêm cái gì, con sẽ trở lại trường học, con cũng không phải đang trách bác” Ngải Tuyết không đợi Ngải Trung nói hết, cô đã ngắt lời, hiện tại cô thật sự không muốn đối mặt với người đàn ông này – người mà cô từng quý trọng nhất.
“Bác tiễn con đi!” Ngải Trung biết rõ tâm ý của Tiểu Tuyết, đứa nhỏ này, mặc dù từ nhỏ tính tình ngoan hiền, thông minh, nhưng làm việc không hề sai sót, nói cái gì chính là cái đó, đã quyết định chuyện gì chắc chắn sẽ không thương lượng nữa.
Ngải Tuyết khẽ gật đầu, cũng không có ý từ chối, dù sao cũng từng là người thân của nhau, cũng không cần tuyệt tình như vậy.
Tới cổng trường học, Ngải Tuyết vẫy tay một cái ý bảo ông trở về, liền xoay người chìm dần trong bóng tối của sân trường.
Chương 4: Thống hận đàn bà, ghét nhất sự phản bội!
Một nơi khác, Mộ Dung Kiệt đang lười biếng ngồi ở ghế sô pha đang thưởng thức ly rượu đỏ, nhàn nhạt liếc nhìn người đàn ông run lẩy bẩy quỳ trước mặt anh.
Ánh mắt đầy sự khinh thường, phía sau anh là mười hai hộ vệ thân hình cao lớn, mọi người đều tác phong uy nghiêm.
Những người này là bảo vệ cho riêng anh, ai cũng là tinh anh đều trải qua sự huấn luyện khắc khe.
Bọn họ cùng anh vượt qua mọi cửa ải khó khăn, để đặt chân đến những đỉnh nủi cao nhất thế giới.
“Sợ sao?” Khóe miệng Mộ Dung Kiệt gợi lên sự mỉa mai, tay vuốt đáy ly rượu.
Người đàn ông trên đất ngẩng đầu lên, hoảng sợ nhìn người đàn ông cao cao tại thượng giống như đế vương đang ngồi trên sô pha kia.
Một dòng nước ấm chảy thấm ra ngoài.
Vẻ mặt Mộ Dung Kiệt khinh thường có chút chán ghét
Hai tay anh đút vào túi đứng lên, đi quanh người đàn ông đó hai vòng
Đột nhiên, hai tay anh nắm tóc người đàn ông đó, ném hắn đến góc tường, để chống đỡ hắn, anh đã túm lại đầu của hắn khiến hắn phải dùng sức giương về phía sau.
“Đã nghĩ tới hậu quả khi phản bội tôi chưa?” Mộ Dung Kiệt hừ lạnh ra tiếng, sắc mặt âm u tới cực điểm
Đời này, anh ghét nhất chính là phản bội
Mà hắn chính là thủ hạ đi theo anh mười năm, lại dám khiêu chiến giới hạn của anh như vậy.
“Đại ca, tôi sai rồi, tôi bị người ta hảm hại! Mong đại ca bỏ qua cho gia đình của tôi!” Sắc mặt hắn xem ra cực kỳ thống khổ
“Hiện tại mới nghĩ đến người nhà của mày? Sớm đi tới chỗ nào rồi hả?” Cư nhiên dám tiết lộ bí mật của tổ chức choThanh bang
“Tôi đã biết sai rồi, Đại ca, cầu anh bỏ qua cho người thân của tôi, van anh” Hắn biết mình sẽ không thoát khỏi cái chết, chỉ mong không mang thêm tai họa đến cho người nhà.
“Tự mình kết thúc đi!” Mộ Dung Kiệt cố nén lửa giận đang muốn phun trào, hừ lạnh lên tiếng.
Lấy áo khoác của mình mang theo lửa giận vội vã rời đi, Mộ Dung Kiệt mới mở cửa ra, người đàn ông bên trong liền uống thuốc độc tự sát.
Mộ Dung Kiệt lái xe điên cuồng ở trên đường cao tốc, lại phản bội anh.
Mẹ của anh đã từng mang tình nhân về nhà xxoo trên giường, tình cờ bị ba phát hiện khi đi công tác về sớm mấy ngày.
Ba giận không thể phát tiết, lái xe trong sự phẫn nộ ở trên đường cao tốc, nên va chạm với xe tải chạy ngược chiều, đã tử vong tại chỗ.
Mà con tiện nhân đó, chẳng những không rơi một giọt lệ vì ba, mà còn bỏ trốn theo gã tình nhân kia.
Từ đó, Mộ Dung Kiệt, chỉ còn lại mỗi ông cụ cùng sống nương tựa lẫn nhau.
Cũng từ đó, anh thống hận đàn bà, ghét sự phản bội.
Đột nhiên, anh đạp phanh xe, vô lực ngồi xụi lơ trên ghế lái
Mộ Dung Kiệt, ngoài mặt là đại BOSS của tập đoàn Mộ Dung, ngầm cũng là đại ca của bang Long Hổ, là Thiên Long mà hai phe hắc bạch nghe tên đều phải kính sợ vài phần.