Chương 7: Là cô?

Những đại ca khác cũng đi theo sau lưng Mộ Dung Kiệt.

“Đại ca!” Hộ vệ thấy gương mặt âm u của Mộ Dung Kiệt, trong lòng thấy bất an.

Thật đáng chết, dám ảnh hưởng đến công việc của đại ca

Mộ Dung Kiệt nghiêm nghị liếc nhìn hộ vệ, sau đó nhìn đến hai tên côn đồ đứng bên cạnh với vẻ mặt đầy khó chịu.

Hai người này mới vừa bị Ngải Tuyết chỉnh đốn – Trương Hoa và Phục Vĩ.

“Anh tìm ai?”

Hai người bọn họ không để ý đến lời nói của Mộ Dung Kiệt, chạy về phía Trương Thiên sau lưng anh, đi ngang qua còn thuận tay đẩy anh một cái.

“Cút ngay, đừng cản trở tao tìm người!”

Mọi người đứng xung quanh trán chảy đầy mồ hôi lạnh, thở hổn hển vì lo sợ, hai thằng này muốn chán sống sao.

“Anh, anh phải giúp em báo thù, con đàn bà kia đánh gãy tay em, nó còn đánh bạn em nữa, anh xem!” Trương Hoa tức giận đi tới trước mặt Trương Thiên.

“Em chán sống rồi sao? Ai cho em tới đây? Còn không mau cút đi!” Trương Thiên thực nhức đầu với đứa em này.

“Anh, anh giúp em xử lý con đà bà kia đi!” Nói xong liền lôi kéo Trương Thiên đi tìm Ngải Tuyết

“Đàn ông mà để đàn bà đánh, mày không mất mặt sao? Còn kêu tao tới đó!” Trương Thiên hất tay hắn ra.

“Tao không biết người phụ nữ Ngải Tuyết kia đánh mày như thế nào, mà mày không biết phòng thủ à?” Trương Hoa bị anh nói đến đỏ mặt

Hộ vệ đứng bên cạnh Mộ Dung Kiệt đang muốn rút súng bắng người, chợt nghe đến tên Ngải Tuyết, anh liền ngăn cản!

Đó không phải là người phụ nữ bị anh giày vò suốt cả đêm sao….

Từ sau đêm hôm đó, anh vẫn chưa gặp lại cô.

Mùi vị đó, cũng không tệ lắm.

Khóe miệng anh nhếch lên thành nụ cười ma mị.

“Trương Thiên đem người phụ nữ đó về đây, không được tổn thương cô ấy dù chỉ một sợi tóc.”

Trong mắt Mộ Dung Kiệt hiện lên nụ cười ấm áp khiến tất cả thuộc hạ của anh phải ngây người.

Trời ơi, đại ca Thiên Long của bang Long Hổ, mỗi ngày đều là gương mặt lạnh lùng, sát khí.

Nếu có cười, cũng là nụ cười của ác ma, biểu lộ cho một người phải đi đến cái chết.

Hôm nay, mặt trời mọc hướng tây sao?

Tất cả thủ hạ không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn hướng không trung.

“Còn không mau đi!” Mộ Dung Kiệt trừng mắt nhìn Trương Thiên

“A! Dạ dạ, tôi đi ngay!” Trương Thiên nhanh chóng kéo Trương Hoa đi theo, khi hắn còn đang lớn tiếng, chửi mắng Mộ Dung Kiệt khiến Trương Hoa phải ảo não, nhức đầu.

“Anh, sao anh phải nghe theo lời của hắn nói!” Nói thế nào hắn đường đường cũng là người của Bạch Hổ dưới một người trên vạn người trong bang Long Hổ.

“Chẳng lẽ, hắn là….? ? ?” Nghĩ như vậy, hắn hoảng sợ nhìn vẻ mặt xanh mét của Trương Thiên.

 

Chương 8: Phải trả giá gấp đôi !

“Mày là người của hắc bang sao lại châm tiêu thế, cũng may mạng mày lớn nên còn sống ra được đây!”

“Sau này mày cứ như vậy không biết phân nặng nhẹ, thì tao đây bị mày hại chết đó!” Trương Thiên nhớ tới cũng lòng vẫn còn sợ hãi.

“Phải . . . . . Phải . . . . . !” Trương Hoa nhận thức được đó đại ca Thiên Long mà hai phe hắc đạo nghe tên đều phải kính sợ.

Vì mới thoát khỏi bàn tay tử thần nên trong lòng vẫn còn sợ hãi, lời nói có chút không có mạch lạc.

Mộ Dung Kiệt ngồi ở trong phòng chờ đợi, Ngải Tuyết tức giận nhìn thấy hắn đem thêm vài tên đàn ông đến.

Đối phương thật sự quá đông quá mạnh, nên hai ba lượt cô liền bị thu phục

Không phải đến vì báo thù cho em trai sao, thế nào lại đứng yên như vậy, cái gì cũng không làm.

Trương Thiên bị đàn em nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng sờ chóp mũi, đại ca như thế nào còn chưa ra.

“Ken két!” Cửa mở ra

“Đại ca, người đã mang đến, anh xem. . . . . .”

“Anh đi ra ngoài trước đi, không có gì thì đừng làm phiền tôi!”

“Dạ!” Trương Thiên có chút khó hiểu quan sát người phụ nữ này, trí tò mò làm anh tròn mắt hoảng hốt ? ? ? Đại ca muồn thưởng thức ả sao ! ! !

Thận trọng đóng cửa, chạy vụt đi.

Ngải Tuyết nhìn thấy Mộ Dung Kiệt đang tiến lại gần, có chút giật mình, là anh! Cô cả đời cũng không thể quên người đàn ông này.

Chính là anh đã hành hạ cô suốt cả đêm, thiếu chút nữa đã không xuống giường được.

Nheo mắt lại suy nghĩ một chút.

Cô không nợ anh cái gì, sao anh lại trói cô tới đây.

“Ngải Tuyết sao vậy? Chúng ta lại gặp nhau, thật là trùng hợp nha!” Mộ Dung Kiệt sử dụng đôi mắt chết người của anh chăm chú nhìn Ngải Tuyết.

“Cái này là trùng hợp sao? Rõ ràng là người của anh trói tôi tới đây!” Mắt Ngải Tuyết trợn trắng

Trán Mộ Dung Kiệt nheo lại đầy khó chịu.

Cô thật là độc mồm độc miệng, dường như người phụ nữ trầm mặc của đêm đó cùng cô lúc này là hai người khác nhau.

Mộ Dung Kiệt đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc”Nghe nói, cô đánh hai thủ hạ của tôi bị thương cánh tay cùng cái cằm!”

Ngải Tuyết nhíu mày”Là bọn họ không biết thân phận, động tay động chân với tôi!”

Mộ Dung Kiệt nghe được hai tên chết bầm kia lại động thủ với Ngải Tuyết.

Trong lòng lại tức giận vô cớ, anh quay người đem ngón tay đặt vào chỗ nhận biết dấu vân tay.

Vậy mà, lời nói lại khác đi.

“Nhưng bọn họ là thủ hạ của tôi, cô đánh người của tôi, cô cũng nên trả giá cao cho hành động đó!”

Mộ Dung Kiệt cười lạnh, nhìn thấy trong lòng Ngải Tuyết có chút sợ hãi.

“Cái . . . . . . Cái gì giá cao? ?”

“Theo như quy tắc, cô phải bỏ ra hai cánh tay và hai cái cằm của cô, nhưng cô chỉ có một cằm nha!”

“Vậy thì, cằm đổi thành chân, liền mất đi hai cánh tay và đôi chân!” Nói xong liếc mắt thấy sắc mặt Ngải Tuyết liền trắng bệch.

Trong lòng cười lên, người phụ nữ này thật thú vị, anh rất muốn giữ cô ở bên mình, từ từ chơi đùa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play