Lâm Tự đi rồi, Ôn Lĩnh tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, nhưng mà lăn qua lộn lại, Ôn Lĩnh lại không ngủ được. Trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh, Cố Dung Khanh ngồi trên mặt đất mà khóc, làm cô thực sự bực bội.

Rõ ràng là đã nói cứ như vậy đi, sao lại vẫn không nhịn được mà nghĩ đến người ta? Tâm phiền ý loạn, cô cứ vậy mà lăn qua lăn lại. Không được bao lâu thì Lâm Tự lại về phòng, cô nghe tiếng mở cửa lập tức mở đèn ở đầu giường lên.

"Chị Ôn Lĩnh, chị không ngủ sao?" Giọng nói của Lâm Tự hình như không được vui, lúc đi hết mình sao lúc về lại như cái bong bóng xẹp vậy?

Mà thời gian đi cũng nhanh quá rồi đó, Ôn Lĩnh nhìn thoáng qua điện thoại, phát hiện chưa đến 10 phút nữa.

"Sao nhanh vậy đã về rồi?"

Lâm Tự thở dài nói, "Em không đi lên đó."

".... Sao lại thế?"

Lâm Tự cởi quần áo, một bên nói chuyện với Ôn Lĩnh một bên thay áo ngủ, "Trước khi đi, em rất cao hứng, nhưng lại quên mất giữa bọn em vẫn có vấn đề, đến cửa phòng chị ấy em đứng suy nghĩ một lát, vẫn là nên đi về phòng lại...."

"Này...." Nghe Lâm Tự nói xong, Ôn Lĩnh gãi đầu, cô cảm thấy chuyện tình cảm của hai người này, cô không tiện xen vào.

Nhưng mà Lâm Tự lại không để ý chuyện đó, đem tin nhắn WeChat Lương Mị gửi cho mình đưa cho Ôn Lĩnh xem.

Ôn Lĩnh cầm lấy điện thoại tìm được khung chat của Lương Mị, mắt nhìn còn thấy đổi tên người ta rồi còn thêm mấy cái trái tim nhỏ màu đỏ, nghĩ trong bụng, mấy người trẻ tuổi bây giờ thật buồn nôn....

Lúc này, Lâm Tự cũng nhìn nhìn rồi nói với Ôn Lĩnh, "Em bảo chị xem WeChat mà!"

Ôn Lĩnh ngoài miệng nói được rồi, biết rồi. Nhưng mà cười rất vô lại.

[Chị có việc cần về thủ đô xử lý, trước khi đi muốn nói chuyện với em.]

Ôn Lĩnh xem xong WeChat, đưa điện thoại lại cho Lâm Tự nói, "Chắc là chị ấy về để xử lý chuyện của Cố Dung Khanh, nhưng mà cái này thì có liên quan gì đến mối quan hệ của hai người a?"

Lâm Tự gật đầu, cô cũng cảm thấy vậy.

"Thôi bỏ đi, đừng nghĩ nhiều nữa, đi ngủ đi."

Lương Mị ở phòng chờ Lâm Tự hơn một tiếng mà không thấy Lâm Tự đến. Cô nghĩ Lâm Tự chắc sẽ không lên rồi, sau đó lấy đồ đi tắm.

Bạn trai của Lương Mị có bạn trai. Lần này, cô trở về thủ đô ngoài xử lý chuyện công việc, sẵn tiện xử lý luôn việc cá nhân. Vốn dĩ, cô muốn tìm Lâm Tự là muốn nói chuyện cho rõ ràng.

Tối hôm nay, cô đã gọi cho Tiểu Hàng bảo cô bé mau chóng đi làm lại. Ngày mai, cô phải đi rồi, Cố Dung Khanh cần có người ở bên chăm sóc.

Trước khi đi ngủ, cô có chút bực bội, nhìn vào điện thoại rất nhiều lần. Lâm Tự cứ như vậy mà không thèm trả lời tin nhắn của cô, cuối cùng cô đành phải đi ngủ.

Ngày hôm sau, lúc Ôn Lĩnh và Lâm Tự đến phim trường. Quả nhiên không nhìn thấy Lương Mị ở cạnh Cố Dung Khanh, mà thấy Tiểu Hàng, đây là trợ lý làm việc cho Cố Dung Khanh đã nhiều năm rồi. Thật ra Ôn Lĩnh gặp Tiểu Hàng còn nhiều hơn cả Lương Mị. Bởi vì trước khi, mỗi khi về nhà thì hơn phân nửa Tiểu Hàng sẽ đưa Cố Dung Khanh về nhà.

Cô bé này tuổi cũng không lớn, lại hoạt bát nhanh nhẹn, mỗi lần thấy Ôn Lĩnh đều ngoan ngoãn mà gọi chị Ôn Lĩnh. Ấn tượng của Ôn Lĩnh đối với cô bé ấy cũng rất tốt, lúc gặp mặt cũng sẽ nói chuyện vài câu.

Nhưng bây giờ... khi đụng mặt nhau, Ôn Lĩnh cười với cô một cái, Tiểu Hàng thì gọi một tiếng chị Ôn Lĩnh rồi lại không biết nói cái gì nữa.

Ôn Lĩnh cũng không có nói chuyện với Cố Dung Khanh....

Cố Dung Khanh thấy Ôn Lĩnh đến cũng nhìn một cái, thật ra cô cũng có nghĩ đến, Ôn Lĩnh sẽ không đối xử với cô giống như lúc trước. Nhưng mà thấy Ôn Lĩnh chào hỏi với Tiểu Hàng, nhưng một cái liếc mắt không thèm liếc nhìn cô, trong lòng Cố Dung Khanh rất khó chiu...

Vì lý do đó mà sáng nay trạng thái của Cố Dung Khanh không được tốt cho lắm.

Bộ phim bây giờ cũng đã bắt đầu quay vào những cảnh khó.

Hôm nay là cảnh quay cuối cùng của Chiêm Phong, mối quan hệ của hai người bởi vì sự xuất hiện của Phương Cao mà tan vỡ, tình yêu của Phương Cao đối với Cận Nam Phong ngày càng thể hiện rõ, Lý Diệp thực sự không chịu nổi, hắn ta định xuống tay với Phương Cao, kết quả bị Cận Nam Phong phát hiện. Sau đó, hai người hoàn toàn cắt đứt với nhau.

Sau cảnh quay này, Chiêm Phong sẽ đóng máy, bộ phim còn lại mấy cảnh quay của Cố Dung Khanh và Hứa Mộc Mộc.

Nhưng bởi vì Cố Dung Khanh không nhập vai cho nên cả buổi sáng chưa hoàn thành xong.

Cố Dung Khanh ngại ngùng xin lỗi Chiêm Phong. Hôm nay, bởi vì cô mà cảnh quay này chưa xong.

Chiêm Phong xua tay bảo không sao, cả anh ta cũng nhìn ra được trạng thái của Cố Dung Khanh không được tốt. Năng lực của Cố Dung Khanh anh ta biết rõ, sắp tới anh ta cũng không có việc gì, cho nên đưa ra đề nghị, "Nếu không, em trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục."

Cố Dung Khanh lắc đầu, đúng là đầu có đau thật, người cũng có chút nóng.

Đạo diễn Lý nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của cô cũng lên tiếng nói kết thúc công việc hôm nay, ngày mai tiếp tục. Dù sao Cố Dung Khanh cũng là một cây cổ thụ lớn, cũng không phải diễn viên nhỏ.

Cố Dung Khanh lại lắc đầu, bảo có thể quay được, cô không muốn vì cô mà làm chậm tiến độ quay.

Hứa Mộc Mộc cũng lo lắng cho Cố Dung Khanh. Hôm nay vừa mới đến đây, cô đã nhận ra được trạng thái của Cố Dung Khanh không tốt, hai mắt sưng đỏ, rõ ràng là hôm qua đã khóc....

"Chị dâu, chị làm sao vậy?"

Nghe được hai tiếng chị dâu, Cố Dung Khanh càng khó chịu, cô nói với Hứa Mộc Mộc, "Về sau đừng gọi tôi như vậy, tôi và Ôn Lĩnh đã ly hôn."

Nghe thấy Cố Dung Khanh nói vậy, Hứa Mộc Mộc khẳng định giữa hai người đã có gì đó. Lúc trước, cô gọi Cố Dung Khanh là chị dâu, Cố Dung Khanh sẽ không có phản ứng như vậy. Tuy rằng cũng có lúc hai người đùa giỡn với nhau, nhưng Cố Dung Khanh chưa bao giờ nói lời như vậy với cô, Hứa Mộc Mộc sửa miệng lại, "Chị Dung Khanh, em thấy trạng thái của chị hôm nay không được tốt lắm, chị về nghỉ đi."

Bây giờ là đầu giờ chiều, cảnh quay này quay đến giờ cũng chưa qua, cô cảm thấy nếu tiếp tục quay cũng chưa chắc xong, mà đúng thật là trạng thái của Cố Dung Khanh cần phải được nghỉ ngơi.

Cố Dung Khanh sờ sờ mặt, cô nghĩ hôm nay trang điểm như vậy sẽ giấu được đôi mắt sưng đỏ của mình, không ngờ vẫn bị nhìn ra được. Tối hôm qua trở về phòng, cô không nhịn được lại khóc tiếp.... Trong lòng rất khó chịu, đã vậy hôm nay nhìn thấy thái độ của Ôn Lĩnh đối với cô, lòng càng khó chịu hơn.

Cô cảm giác Ôn Lĩnh thật xa lạ.

Ôn Lĩnh ngồi ở một bên vội vàng làm việc, nhưng thật ra cô vẫn không nhịn được mà để ý đến Cố Dung Khanh. Sáng nay vừa mới đến, cô đã nhìn ra được trạng thái của Cố Dung Khanh không tốt, đôi mắt đỏ hồng, trạng thái tinh thần cũng kém.

Chỉ là cô không muốn quan tâm.

Bây giờ, cô chỉ nghĩ đến việc bộ phim này nhanh chóng quay sóng, sau đó thì thân ai nấy lo, mắt không thấy tâm không phiền.

Ôn Lĩnh không quan tâm Cố Dung Khanh nhưng Kỷ Thần Hi rất quan tâm.

Cô đi qua đặt tay lên vai Cố Dung Khanh, nhưng Cố Dung Khanh lại sợ hãi vội vã ném tay Kỷ Thần Hi xuống, làm cho Kỷ Thần Hi xấu hổ, nhưng mà Cố Dung Khanh không có rảnh quan tâm đến cô ta, cô vội vàng tìm bóng hình của Ôn Lĩnh.

Cố Dung Khanh nghĩ rất đơn giản, chỉ cần bảo trì khoảng cách với Kỷ Thần Hi thì Ôn Lĩnh sẽ để ý đến cô. Nhưng mà lúc cô nhìn Ôn Lĩnh thì Ôn Lĩnh đang nói chuyện với Lâm Tự, không có để ý bên cô.

Hứa Mộc Mộc nhìn nhất cử nhất động của hai người này, cũng nhìn được Cố Dung Khanh không giống ngày thường, ngày thường lúc đóng phim Kỷ Thần Hi sẽ hay đến hỏi thăm, nhưng mà chưa có bao giờ Cố Dung Khanh đối xử với Kỷ Thần Hi như vậy. Nhưng mà cái cô ảnh hậu Kỷ này thật sự da mặt rất dày, người ta đã tỏ thái độ như vậy rồi mà lúc sau còn làm như không có việc gì.

Kỷ Thần Hi làm bộ như không có việc gì, tiếp tục nói với Cố Dung Khanh, "Không khoẻ thì về nghỉ ngơi đi, tiến độ quay phim gần đây rất nhanh, không chậm trễ đâu."

Cố Dung Khanh thất thân gật đầu, cô biết hôm nay tinh thần lẫn thể xác cô đều không tốt, đầu óc cũng không được tỉnh táo, đi lại nói với đạo diễn một tiếng rồi bảo Tiểu Hàng chuẩn bị về khách sạn.

Sáng sớm nay, Tiểu Hàng đã đến. Hôm qua, Lương Mị gọi hỏi cô tình trạng trong nhà như thế nào rồi, có thể đi làm lại không. Thời gian cô xin nghỉ cũng đủ dài rồi, chuyện trong nhà căn bản cũng không cần cô lo, cho nên cô đi chuyến xe sớm lại đây.

Nhưng mà không ngờ trạng thái hôm nay của Cố Dung Khanh lại không tốt. Bây giờ, cả hai đi về khách sạn, cô cảm thấy nếu như cô không đỡ Cố Dung Khanh, chắc Cố Dung Khanh đi không nổi, hơn nữa nhiệt độ cơ thể cũng cao, "Chị, hình như chị phát sốt."

Đêm hôm qua, cô ở ngoài trời lạnh khá lâu, rồi về phòng khóc đến nửa đêm. Sáng dậy, Cố Dung Khanh đã cảm thấy không thoải mái, nhưng vẫn kiên trì đến trường phim đóng phim, cô không muốn làm trễ tiến độ.

"Chị, lát nữa em đi mua cháo cho chị ăn nha."

Cố Dung Khanh gật đầu, cô cảm giác bản thân đã không còn sức, cả người dường như dựa vào Tiểu Hàng."

"Dung Khanh!"

Lúc hai người đến cửa khách sạn, Kỷ Thần Hi đã đuổi theo kịp.

"Có phải hôm qua ở ngoài lạnh cả buổi nên bị cảm lạnh rồi không? Chị đi mua thuốc cho em." Kỷ Thần Hi nói xong đưa túi cho Tiểu Hàng cầm, cũng dặn dò cô chăm sóc cho Cố Dung Khanh.

Tiểu Hàng gật đầu, nhưng ở trong lòng thì tặng cho một cái xem thường, cần làm thế nào cần cô ta nói cho cô biết sao?

Cố Dung Khanh vừa định nói lời cảm ơn với Kỷ Thần Hi, lại thấy Ôn Lĩnh ở sau Kỷ Thần Hi.

Kỷ Thần Hi cũng nhìn theo ánh mắt của cô.

Ôn Lĩnh lại làm như không thấy, đi lướt qua ba người vào khách sạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play