Nhìn bóng dáng Ôn Lĩnh rời đi, Cố Dung Khanh đặt tay lên ngực, đau... cô cảm thấy tim cô đau quá, cái cảm giác này thực xa lạ.... Nó khiến cho cả người cô lạnh run... mà lòng cô cũng lạnh.

Những câu nói của Ôn Lĩnh vẫn còn văng vẳng bên tai, cô muốn giải thích, nhưng câu nói của Ôn Lĩnh đều lòng cho cô nghẹn lại, không thể giải thích được, nhìn Ôn Lĩnh kiềm nén khống chế không để nước mắt rơi, cô thật sự bối rối....

Trong lòng của cô, Ôn Lĩnh chính là ánh nắng ấm áp của cô. Mỗi lúc cô bận rộn, Ôn Lĩnh sẽ gọi điện hỏi thăm quan tâm lấy cô. Khi cô ở nhà, Ôn Lĩnh sẽ làm những món ăn mà cô thích.

Cố Dung Khanh cứ thản nhiên mà tiếp nhận hết mọi sự tốt lành mà Ôn Lĩnh dành cho cô. Cho đến lúc, Ôn Lĩnh nói ra những lời đó, Cố Dung Khanh biết mình sai rồi, cô biết mình sai rất nhiều.

Cố Dung Khanh ngồi xổm trên mặt đất cứ thế mà khóc, chân cũng đã tê rần.

Cô ngồi xuống đất xoa xoa chân, loáng tháng thấy có bóng người đi tới, cô tưởng Ôn Lĩnh quay lại nhưng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy chính là Kỷ Thần Hi.

Cố Dung Khanh lau nước mắt trên mặt, miễn cưỡng cười với Kỷ Thần Hi.

Lúc Ôn Lĩnh kéo Cố Dung Khanh đi ra khỏi khách sạn, Kỷ Thần Hi đã thấy được, cô đi theo hai người đến đây, cũng nghe được cuộc nói chuyện của hai người.

Nhưng mà cô lại không ngờ Cố Dung Khanh lại khổ sở đến vậy....

Cô muốn hỏi Cố Dung Khanh, tại sao người làm cô ấy đau khổ lại không phải là cô?

Nhưng bây giờ, nhìn thấy bộ dáng chật vật của Cố Dung Khanh, đôi mắt đỏ cùng với chiếc áo ngủ mỏng manh.... Cơ thể còn run vì lạnh, cô không muốn hỏi nữa.

Cô cởi khoác trên người đi đến muốn phủ lên người Cố Dung Khanh, nhưng mà Cố Dung Khanh lại đẩy ra.

"Dung Khanh, trời đang lạnh... đừng để bị cảm lạnh." Kỷ Thần Hi lại đem áo khoác phủ lên vai Cố Dung Khanh.

Cố Dung Khanh lại lần nữa từ chối, Kỷ Thần Hi mím môi lấy cái áo xuống.

"Thần Hi...." Vừa mới gọi tên Kỷ Thần Hi, Cố Dung Khanh lại nhớ đến câu nói của Ôn Lĩnh... Thần Hi! Gọi có biết bao nhiêu thân mật a?

Cố Dung Khanh bừng tỉnh, cô đã hiểu cảm giác của Ôn Lĩnh khi thấy cô đi cùng Kỷ Thần Hi.

Ôn Lĩnh làm vợ của Cố Dung Khanh, không biết đã nhận biết bao thương tổn từ cô.

Kỷ Thần Hi cũng đã nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện, đoán chừng Cố Dung Khanh cũng vì chuyện đó mà chật vật như vậy.

"Dung Khanh, em đừng như vậy, không giống em đâu."

"Không giống tôi?" Những lời này của Kỷ Thần Hi làm cho Cố Dung Khanh kích động, hốc mắt cô bắt đầu đỏ lên, nước mắt lăn dài, cô hỏi Kỷ Thần Hi, "Như thế nào mới giống tôi? Vô tình, thờ ơ lạnh lùng không cảm nhận được lòng tốt của khác đối với tôi sao?"

"Chị... chị không có ý đó." Kỷ Thần Hi nhất thời nghẹn lời, không biết nói cái gì cho tốt.

Cố Dung Khanh tự cười giễu bản thân mình, xoay người rời đi.

Nhưng mà lúc này, Kỷ Thần Hi chạy đến ôm lấy cô từ phía sau.

"Dung Khanh.... Chị...." Ở bên tai nghe được giọng nói của Kỷ Thần Hi, cả người Cố Dung Khanh cứng đờ, trong lòng có cảm giác khó chịu, cái ôm này thật xa lạ, cô thích Ôn Lĩnh ôm cô.... Còn Kỷ Thần Hi ôm cô thì cô không thích thậm chí còn ghê tởm...

Cô thoát khỏi người Kỷ Thần Hi, xoay người làm mặt lạnh nhìn Kỷ Thần Hi.

Kỷ Thần Hi còn muốn nắm lấy bả vai Cố Dung Khanh, nhưng nhìn biểu cảm của Cố Dung Khanh, cô hốt hoảng không dám động.

Cô không nghĩ Cố Dung Khanh lại có phản ứng lớn như vậy, chân tay luống cuống muốn giải thích như Cố Dung Khanh đã cắt ngang.

Cố Dung Khanh mặt lạnh hỏi cô, "Chị thích tôi sao?"

Kỷ Thần Hi gật đầu.

Cố Dung Khanh hỏi tiếp, "Bắt đầu từ khi nào?"

Kỷ Thần Hi cười nói với cô, "Thời đại học."

Đột nhiên, Cố Dung Khanh bừng tỉnh ngộ, trong chuyện tình cảm có chút trì độn nhưng mà cô không có ngốc.

"Vì vậy chuyện trên weibo là chị làm?"

Kỷ Thần Hi không trả lời, nhưng Cố Dung Khanh cũng đã có đáp án là có quan hệ.

Cô không muốn nói gì thêm nữa, đầu óc có chút rối, cô gật đầu với Kỷ Thần Hi rồi xoay người muốn đi.

Nhưng Kỷ Thần Hi bắt lấy cổ tay cô.

"Đau...." Cổ tay trước đó đã bị Ôn Lĩnh nắm đau giờ lại bị Kỷ Thần Hi nắm lần nữa, cô gỡ tay Kỷ Thần Hi ra nhìn vào cái cổ tay đang đau của mình sau đó liếc mắt nói với Kỷ Thần Hi, "Tôi thích Ôn Lĩnh."

Kỷ Thần Hi nhìn cái tay bị Cố Dung Khanh gỡ ra... lại nghe được câu nói kia của Cố Dung Khanh, lập tức phát hoả.

"Em thích Ôn Lĩnh? Chị thấy em không biết cái gì gọi là thích đây Dung Khanh."

"Hai người kết hôn bảy năm, cho đến khi ly hôn mới phát hiện ra thích cô ta sao? Em không cảm thấy buồn cười à?"

Bị Kỷ Thần Hi nói vậy, sắc mặt Cố Dung Khanh trắng bệch, đúng là không có cách nào mà giải thích, đúng vậy, kết hôn bảy năm rồi a.... Thật sự rất buồn cười.

Kỷ Thần Hi vẫn còn nói cái gì đó, nhưng mà Cố Dung Khanh hoàn toàn không nghe lọt vào tai, cô muốn chạy đi, cô không muốn ở đây....

Cô bảo Kỷ Thần Hi không cần nói nữa, nhưng mà Kỷ Thần Hi lại nhìn chằm chằm cô nói tiếp, "Vì sao chị gặp em trước, nhưng người có được em lại là Ôn Lĩnh?"

"Bởi vì tôi đối với chị, không có chút cảm giác nào."

"Vậy còn Ôn Lĩnh thì sao? Em có cảm giác sao?" Kỷ Thần Hi không tin, cô không tin Cố Dung Khanh thật sự thích Ôn Lĩnh.

Nhưng ánh mắt Cố Dung Khanh lại rất kiên định, "Có, từ sớm đã có, nhưng mà chính tôi lại không biết."

Mà lúc biết thì đã muộn.

Ôn Lĩnh đi một mạch về phòng nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi. Vì cái gì sao? Ai mà có thể từ bỏ tình cảm mười năm của bản thân trong ngày một ngày hai được?

Lúc đi đến cửa phòng, Ôn Lĩnh ở bên ngoài một lát điều chỉnh lại cảm xúc, cô không muốn Lâm Tự nhìn thấy được.

Nhưng mà mới đi vào phòng, Lâm Tự đã hỏi, "Chị Ôn Lĩnh, chị mới đi ra ngoài với chị Cố Dung Khanh à?"

Ôn Lĩnh vốn dĩ định nói một tiếng rồi đi tắm, ai ngờ Lâm Tự lại đang chơi weibo, hình như còn rất cao hứng, Ôn Lĩnh đành ngồi xuống giường.

Lâm Tự lập tức nhìn thấy đôi mắt đỏ của Ôn Lĩnh, biết được Ôn Lĩnh mới khóc, cho nên hỏi, "Chị và chị Dung Khanh cãi nhau à?"

"Vừa rồi em nghe được à?"

Lâm Tự gật đầu, cô có nghe được hai người đứng ở ngoài cửa nói chuyện, nhưng mà nghe không rõ lắm.

Cô nhìn sắc mặt Ôn Lĩnh không được tốt lắm, đoán là hai người nói chuyện không thuận lợi, cho nên cẩn trọng hỏi, "Chị Dung Khanh lại chọc chị giận sao?"

Ôn Lĩnh lắc đầu rồi lại gật đầu, làm cho Lâm Tự có chút ngốc, cô vội vàng hỏi, "Cuối cùng, sao lại thành thế này à?"

Ôn Lĩnh nhìn cái bộ dáng nhiều chuyện của Lâm Tự, đột nhiên tâm trạng có chút tốt lên, sau đó làm bộ dỗi, "Sao nào? Không còn đau buồn vì chị Lương Mị nữa à?"

Lập tức, biểu cảm của Lâm Tự không tốt, nhìn Ôn Lĩnh mà u oán.... Ôn Lĩnh sờ sờ cái mũi xấu hổ, nghĩ thầm cả hai chị em tình duyên thật trắc trở.

Tắm rửa xong, Ôn Lĩnh cảm giác thoải mái hơn nhiều, trên người cũng sảng khoái, sấy tóc xong liền nằm xuống giường còn buông một câu đầy thoả mãn, "Thoải mái ~"

Lâm Tự nằm ở giường bên cạnh vẫn còn u oán, nhìn Ôn Lĩnh, "Vừa rồi em không nên an ủi chị!"

"Làm sao vậy?" Ôn Lĩnh nhìn Lâm Tự khó hiểu, cảm xúc của Lâm Tự thay đổi cũng quá nhanh rồi.

"Vừa rồi em thấy chị khó chịu muốn an ủi chị, mà chị... làm cho tâm trạng của em không tốt, còn bản thân chị lại thoải mái quá ha."

"Chị không có vậy mà...." Thật ra là Ôn Lĩnh không muốn nghĩ đến nữa, tâm trạng của cô cũng không tốt, có nói đi nữa thì cả hai cũng rất nặng nề.

Lúc này, Lâm Tự thở dài, "Haizzz...."

Ôn Lĩnh nhìn cô chớp chớp mắt, không biết làm cái gì....

"A aaaaa!" Đột nhiên, Lâm Tự lại hét lớn lên.

Ôn Lĩnh đỡ trán, có chút xấu hổ.

"Này, em làm sao vậy?"

Nhưng Lâm Tự không trả lời cô, mà lăn trên giường mấy vòng.

Ôn Lĩnh nhìn cô với ánh mắt kiểu 'con bé ngu ngốc này'.

Lâm Tự vui vẻ nửa ngày, lại ôm ôm Ôn Lĩnh một cái, ôm Ôn Lĩnh có chút chặt là Ôn Lĩnh không thở nổi, lúc sau mới buông Ôn Lĩnh ra, Ôn Lĩnh nhịn không được mà đạp vào mông cô một cái.

"Ai u! Chị.... Sao chị đá em." Lâm Tự bị đá rơi xuống giường, ngồi trên mặt đất xoa xoa mông.

Ôn Lĩnh nhìn thấy cô ngồi trên sàn nhà, có điểm chột dạ, sao mấy ngày hôm trước cô lại cho Lâm Tự cũng chỉ là một người bình thường vậy?

Hít một hơi thật sau, Ôn Lĩnh cảm thấy cảm xúc bản thận ổn một chút, sau đó hỏi, "Cuối cùng em làm sao vậy?"

"Chị Lương Mị nhắn tin cho em!" Hừ cô biết lắm mà...

"Chị ấy hỏi bây giờ em có thời gian không, hình như muốn nói chuyện với em." Nói xong Lâm Tự cắn móng tay lo lắng.

Ôn Lĩnh không thích nhìn người ta cắn móng tay, cho nên đánh tay cô một cái, nói, "Tiểu Noãn còn không có cắn móng tay."

Lâm Tự cười thành tiếng, đứng dậy, đi thay quần áo rồi ra cửa.

Lúc đi, Ôn Lĩnh nằm ở trên giường thúc giục, "Đi mau đi, chị đây mệt cần nghỉ ngơi."

Trước khi đi, Lâm Tự vẫn bám lấy hỏi Ôn Lĩnh, bây giờ mặc đồ có đẹp không, Ôn Lĩnh nói cho có lệ, kêu đẹp, Lâm Tự cười tươi, "Vậy em đi đây, bye chị Ôn Lĩnh."

"Haizzz...." Ôn Lĩnh lại gọi Lâm Tự lại, Lâm Tự quay lại quay lại không may chân đụng vào cái giường, đau muốn rớt nước mắt, giọng uỷ khuất nói, "Sao vậy chị?"

Nhìn thấy dáng vẻ hấp tấp của cô, Ôn Lĩnh buồn cười, Lâm Tự trừng mắt nhìn Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh xấu hổ nói, "Chị muốn hỏi em, đêm nay có về lại phòng không?"

Nghe được lời kia, sắc mặt Lâm Tự đỏ cả lên, ấp úng nói một câu không biết, sau đó chạy như bay.

Nhìn cái dáng vẻ kia của cô, Ôn Lĩnh cười cười, lại cảm thán trong lòng. Cô cũng đã từng vì một chút chủ động của Cố Dung Khanh mà vui vẻ không thôi, một quan tâm mà cảm động, sau đó như con thiêu thân lao đâu vào lửa. Không biết mệt là gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play