Ba ngày nay, cả Thành phố Đông Thành mưa không ngừng, ngày Ôn Lĩnh về cơn mưa vẫn còn không dứt, toàn bộ thành phố bị mây đen bao phủ giống như tâm trạng hiện tại của Ôn Lĩnh vậy.

Đầu tiên là chuyện ẩn hôn bị lộ, sau đó lại thêm chuyện ly hôn, tiểu biên kịch Ôn Lĩnh dựa vào chuyện này mà bị bới móc, bởi vì đối tượng ẩn hôn và ly hôn của cô không ai khác chính là Cố Dung Khanh.

Vậy Cố Dung Khanh là ai? Nói về thực lực thì cô là ảnh hậu Kim Hoa, mà giải Kim Hoa là giải được đánh giá giải thưởng danh giá nhất trong nghề. Nói đến nhân khí, thì lượng fans của Cố Dung Khanh có thể so sánh với tiểu hoa đán lưu lượng, cho nên sự việc trên đã làm bùng nổ cả giới giải trí, đương nhiên sự bùng nổ ảnh hưởng đến Ôn Lĩnh.

Giữa cơn bùng nổ, Ôn Lĩnh lại lựa chọn mang con gái trở về nhà mẹ ruột, ngây người ở nhà ba ngày, mỗi ngày nấu cơm chăm sóc cho con gái, nhưng mà mẹ của cô Hứa nữ sĩ chịu không nổi nữa rồi.

"Ôn Lĩnh! Con định suy sút đến khi nào hả?" Hứa nữ sĩ tức giận mở cửa phòng Ôn Lĩnh, bà thật sự không quen nhìn con gái mình như thế này, ly hôn rồi từ thủ đô chạy về đây trốn tránh.

Cửa mở ra, bà nhìn thấy con gái đang kể chuyện cho cháu gái nghe, trên người ăn mặc một bộ quần áo ngủ rất tùy tiện, tóc tai thì bù xù, trong mắt Hứa Vân, bà thấy con gái bà sa đọa, đây không phải là Ôn Lĩnh con gái của bà.

Đối với việc mẹ mình mở cửa xông vào, Ôn Lĩnh không kinh ngạc, thậm chí còn không ngẩng đầu nhìn, vẫn tiếp tục kể chuyện cho Ôn Noãn nghe.

Hứa nữ sĩ nhìn con gái mình không thèm để ý tới bà, bà đang muốn tức giận thì nhìn thấy cô cháu gái nhỏ chạy về phía mình, bao nhiêu tức giận trong lòng bà cũng tiêu mất, mắt thường cũng nhìn ra được sự thay đổi trên mặt của bà, đôi mắt cười lên còn không thấy con mắt đâu, giọng nói của cháu gái thật mềm mại, trên người còn có mùi hương sữa, tuy rằng Ôn Noãn sắp 5 tuổi rồi, nhưng trên người vẫn có mùi sữa như lúc mới sinh ra. Hứa Vân nhìn cháu gái đang ôm lấy chân mình, đôi mắt to còn chớp chớp với bà, còn làm nũng!

Hứa nữ sĩ bế Ôn Noãn lên, không thèm so đo với Ôn Lĩnh, ôm bé con đến phòng khách dỗ dành.

Ôn Lĩnh thở dài nhẹ nhõm, với cái tính cách này của mẹ cô thì chỉ có dì Lâm dịu dàng mới chịu đựng được mà thôi, trách không được ba cô và mẹ không thể ở chung được với nhau, cũng may mắn tiểu Noãn thông minh, biết được mẹ cô thích cháu gái làm nũng như vậy.

"Tiểu quỷ này... thật là tinh quái mà." Ôn Lĩnh thở dài, thật ra cô cũng không biết đứa bé này tính cách giống ai? Tính cách của cô thì có chút trầm, còn Cố Dung Khanh... tính cách của cô ấy quá lạnh lùng, mà cũng không đúng, lỡ đâu chỉ có đối với cô thì Cố Dung Khanh mới lãnh đạm như vậy? Càng nghĩ càng thấy hợp lý, lúc còn đi học, cô có nghe mọi người nói Cố nữ thần của cô hình như là người dịu dàng, rất hiểu lòng người, lại thân thiện.

Nhưng mà, đâu phải như vậy! Sau khi cô tiếp xúc trực tiếp mới biết được, Cố Dung Khanh đối xử với cô thật lãnh đạm, cho nên vẫn do cô chủ động, không từ thủ đoạn mà đeo bám người ta.

"A...thật là..." Ôn Lĩnh vén mấy cọng tóc vướng víu trước mặt, có chút sửng sốt, từ lúc ly hôn đến chuyện kết hôn và ly hôn bị tung ra cũng đã được một tháng rồi. Tóc cô cũng dài rồi.

"Ôn Lĩnh, con đi ra nấu cơm tối đi, dì Lâm của con tối nay sẽ đến ăn tối."

"Được, con ra liền." Hứa Vân nhắc cô mới nhớ, hôm nay, bạn gái của mẹ cô, dì Lâm muốn đến đây ăn cơm.

Hứa Vân và ba của Ôn Lĩnh ly hôn vào năm Ôn Lĩnh học sơ trung. Nguyên nhân là ba của Ôn Lĩnh tìm được chân ái, mà mẹ cô cũng không có dây dưa gì, cho nên hai người thoải mái mà ly hôn với nhau. Ba Ôn Lĩnh để lại căn nhà hiện tại cho mẹ con cô, còn đưa tiền tiết kiệm cho mẹ cô nữa, còn công ty của ông ta thì phần lớn đã bị ông ta chuyển đổi qua hình thức khác.

Cho đến khi vị dì Lâm này xuất hiện, thì lúc đó Ôn Lĩnh đã học đại học, cũng vào thời gian đó cô cũng vừa mới biết nữ thần Cố Dung Khanh, đối với tình yêu đầy ảo mộng, vì vậy khi cô hỏi mẹ cô về tình yêu, mẹ cô nói dì Lâm là mối tình đầu của bà, còn chuyện quen biết với ba cô là do thời con gái lầm lỡ, lúc ấy Ôn Lĩnh nghe xong như người lạc lối trong sương mù, "Ba con là do mẹ thời con gái lầm lỡ, vậy dì Lâm thì sao, sao lại là mối tình đầu của mẹ?"

Lúc ấy mẹ cô nói, là vì thời thiếu niên vô tri vô giác, bà và dì Lâm là bạn học với nhau, tình cảm của hai người vô cùng tốt, nhưng lúc ấy nhận thức của con người đối với chuyện tình cảm còn mơ hồ, chứ đừng nói gì đến loại tình cảm giữa hai người con gái với nhau, nhưng mà lá gan của dì Lâm rất lớn, vào lúc tốt nghiệp cao trung đã tỏ tình với mẹ cô, đương nhiên là bị cự tuyệt, thậm chí mẹ cô còn sợ hãi, vốn dĩ cả hai người đều muốn đến phương nam học đại học, cuối cùng mẹ cô lại đăng ký vào trường đại học ở thành phố Đông Thành, mà dì Lâm vẫn quyết định đi phương nam.

Về sau, mẹ cô lại quen ba cô, cho nên đoạn tình cảm kia cũng phai nhạt đi, chưa tốt nghiệp đại học, mới 20 tuổi mẹ cô đã có cô, không còn cách nào khác phải kết hôn sinh con, bà một bên chăm sóc cô, một bên hoàn thành việc học, tốt nghiệp xong thì ở nhà làm bà mẹ bỉm sữa, về điểm này, thì cô và mẹ cô rất giống nhau, cô và Cố Dung Khanh học cùng một trường đại học, cô học ngành biên đạo, sau khi tốt nghiệp cô vào làm biên đạo cho một sân khấu kịch thiếu nhi ở thủ đô hai năm. Tại sao lại chỉ hai năm, đơn giản là vì lúc đó Cố Dung Khanh sinh Ôn Noãn, cô từ chức nhà chăm sóc cả lớn lẫn nhỏ, vừa vặn có thời gian viết tiểu thuyết, làm một tác giả nho nhỏ.

Tình yêu chính là như vậy, phải có một người trả giá cho đoạn tình cảm này.

"Mẹ, sao dì Lâm còn chưa đến?" Ôn Lĩnh làm không ít đồ ăn, có món thịt kho tàu Ôn Noãn thích, còn có canh xương sườn bí đao dì Lâm thích, còn lại làm mấy món bữa cơm gia đình bình thường, nấu cơm xong cô phát hiện mẹ còn chơi với Ôn Noãn, mà dì Lâm còn chưa tới, "Dì Lâm của con nói, hôm nay đến trễ một chút, Lâm Tự đã về nước."

"Sao mẹ lại không nói sớm với con, đồ ăn nấu như vậy có thiếu không a?" Ôn Lĩnh có chút bực bội, mẹ cô luôn như vậy, quên mất mấy cái chuyện thế này. Về Lâm Tự thì nói thật cô không thân, số lần gặp mặt không quá 5 lần, nhỏ hơn cô 5 tuổi, tốt nghiệp đại học chưa đến hai năm, vẫn còn là thiếu nữ.

Hứa Vân đang chơi với cháu gái, nghe được giọng không cao hứng của Ôn Lĩnh, quay đầu lại trừng mắt với cô, "Con còn ở đó mà bực bội sao? Hôm nay, người đến là khách của mẹ, còn con ở đây, mới là quấy rầy đó." Nói xong lại tiếp tục chơi với Ôn Noãn, "Tiểu Noãn, con nhìn mẹ con kìa, giống như cái túi để trút giận không?"

Ôn Noãn nhìn mẹ mình, lại nhìn bà ngoại, rất nghiêm túc mà gật đầu, sau đó nói với Ôn Lĩnh, "Mẹ, mẹ phải chăm sóc cho con và bà ngoại thật tốt, Noãn Noãn sẽ khen thưởng cho mẹ nha." Nói xong cười thành tiếng.

Tiếng cười này nghe vào trong tai Ôn Lĩnh, tuyệt đối đang cười nhạo cô.

Không bao lâu, chuông cửa vang lên, mẹ cô bảo cô đi mở cửa, người ở ngoài cửa chính là dì Lâm và Lâm tự, Lâm Tự vẫn như cũ mặc đồ trẻ trung, quần jean áo hoodie, trên mặt trang điểm nhẹ, nhìn cũng thấy đáng yêu, không giống Ôn Lĩnh. Ôn Lĩnh, cái người này tính ra cũng không khó coi, cũng đẹp chứ không phải xấu, lại có khí chất, lúc trang điểm ăn diện lên thì khỏi phải bàn, còn lúc tuỳ tiện thì thật là lôi thôi lết thết.

Cho nên, cũng vì vậy mà lúc chuyện ẩn hôn bị tung ra mới bị người ta công kích sao? Cuối cùng cũng phải nói đến Cố nữ thần, từ thời đại học Cố Dung Khanh chính là nữ thần, da trắng xinh đẹp, chân lại dài, lạnh lùng thì đúng là có lạnh lùng thật, dáng người đẹp nhưng lại bị cô ấy che dấu trong lớp quần áo, không phải áo sơ mi quần tây thì là váy liền áo, không hề có chút cẩu thả nào, nút áo vĩnh viễn cài đến cái nút cao nhất, váy liền áo thì là váy dài, cho nên ở trên người còn mang một loại hương vị cấm dục.

"Tiểu Lĩnh ở nhà sao? Lâu rồi không gặp nhau." Người đang nói chính là Lâm Tùng, cũng chính là dì Lâm, thực ra dì Lâm và Lâm Tự không giống nhau, trên người dì Lâm có một cảm giác dịu dàng lại thoải mái, lớn lên cũng rất đẹp, tuy rằng bây giờ đã lớn tuổi, nhưng cũng có thể nghĩ ra được người này được thanh xuân chiếu cố như thế nào, nhưng mà Lâm tự thì đáng yêu.

"Vâng, con vừa về được nhai ngày, dì Lâm vào đi ạ, còn có Lâm Tự nữa." Ôn Lĩnh nghĩ chắc dì Lâm không biết đối tượng kết hôn của cô là Cố Dung Khanh đi, mà không đúng, hiện tại phải là đối tượng ly hôn.

"Mẹ, dì xinh đẹp và chị gái đáng yêu kia là ai a?"

"Người này... là..." Ôn Lĩnh có chút nghẹn, cô nên nói như thế nào với Tiểu Noãn, đây là bạn gái của bà ngoại sao? Ôn Noãn nghi hoặc, đôi mắt mở to không chớp mắt nhìn hai mẹ con vừa đi vào nha, con bé đang cảm thấy hình như gọi sai rồi.

"Tiểu Noãn, người này con gọi là bà ngoại nha." Hứa Vân chỉ chỉ vào Lâm Tùng, sau đó chỉ vào Lâm Tự, "Còn người này là dì."

"Con chào bà ngoại, cháu chào dì." Ôn Noãn ngoan ngoãn chào hai người.

"Đây là con gái của chị Ôn Lĩnh sao? Đáng yêu quá a."

Lâm Tự bế Ôn Noãn lên, nhéo nhéo mặt cô bé, mặt Ôn Noãn lập tức xụ xuống, cô bé có chút không cao hứng, đột nhiên bị người lạ bế lên còn sờ nắn mặt, thật chán ghét.

"Mẹ ~." Ôn Noãn uỷ khuất. Lúc này Lâm Tùng liền biết được có gì đó không đúng, liền đánh nhẹ lên Lâm Tự, "A, thực xin lỗi, con nhìn thấy cô bé đáng yêu quá, hơn nữa vừa nãy còn có chút trông ngóng được nhìn bảo bảo."

Lâm Tự ngượng ngùng thè lưỡi, thả Ôn Noãn xuống dưới.

"Không sao đâu, con bé có chút ngại." Ôn Lĩnh bế Ôn Noãn lên, sờ sờ gương mặt nhỏ của cô bé. Nghĩ thầm, đứa bé này có chút khôn nhà dại chợ, ở với người nhà thì ỷ lại ăn hiếp mọi người, còn đối với người lại thì có chút túng.

"Đi ăn cơm thôi, không biết Lâm Tự đến, cho nên không biết món ăn có hợp khẩu vị không."

"Không sao, em không có kén ăn. Phiền chị rồi."

Sau khi ăn xong, vài người ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, sẵn tiện chơi đùa với Ôn Noãn, Ôn Noãn cũng không câu nệ giống như lúc nãy, thậm chí còn tự bò vào trong ngực Lâm Tự mà làm nũng, Ôn Lĩnh đỡ trán, quả nhiên làm thẹn được một lát, rồi bản tính cũng bại lộ ra.

Lâm Tự hỏi đến công việc của Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh nói bây giờ cô đang viết tiểu thuyết kiếm tiền, chuyện cơm áo gạo tiền không phải lo, sau đó mẹ cô hỏi công việc của Lâm Tự thế nào? Ôn Lĩnh mới biết được, đứa nhỏ này học nhiếp ảnh, sau khi tốt nghiệp thì vào một tòa soạn làm, ngẫu nhiên sẽ kiêm chức làm chỗ khác, mọi người nói đến chuyện công việc của Lâm Tự thì không có điểm dừng, tám chuyện quay chụp hình, mà đại đa số chụp là minh tinh, lúc Ôn Lĩnh nghe có chút không thích ứng được, ôm cô con gái nhỏ mà chơi đùa.

Đột nhiên nghe được tên của Cố Dung Khanh, là Lâm Tự nói gần đây bên tòa soạn của cô đang dự định hợp tác với Cố Dung Khanh chụp ảnh bìa, vốn định hợp tác trước tin tức ẩn hôn tung ra, sau lại còn thêm tin ly hôn, còn hiện tại thì nghe nói cùng ảnh hậu quốc tế Kỷ Thần Hi ra vào khách sạn với nhau.

Nghe vậy, Ôn Lĩnh không muốn nghe nữa, cô muốn đi vào phòng ngủ, Ôn Noãn nghe được tên của mẹ nhỏ định chen vào nói, nhưng phát hiện mẹ mình đang ôm chặt lấy cánh tay mình, cho nên có chút uỷ khuất, "Mẹ ~ đau con ~." Ôn Lĩnh lúc này mới ý thức được, mình dùng sức hơi mạnh, "Xin lỗi bảo bảo, mẹ không cố ý." Ôn Lĩnh nhanh chóng xin lỗi, dỗ dành Ôn Noãn.

Mà ba người kia nói chuyện từ việc Cố Dung Khanh và Kỷ Thần Hi ra vào khách sạn, đến việc Cố Dung Khanh ở trước cửa khách sạn giận dữ ném tay Kỷ Thần Hi ra, khóc lóc rời đi. Cư dân mạng bây giờ nói Cố Dung Khanh từ ẩn hôn thêm ly hôn, giờ còn ngoại tình với Kỷ Thần Hi. Lúc trước, Cố Dung Khanh bị Kỷ Thần Hi vứt bỏ hay ly hôn với cô cũng không có thương tâm như vậy. Đầu óc Ôn Lĩnh đều nghĩ đến việc, Kỷ Thần Hi đã trở lại.

Nếu nói Cố Dung Khanh là nữ thần của Ôn Lĩnh.

Thì Kỷ Thần Hi chính là nữ thần của Cố Dung Khanh, người phụ nữ kia như có ánh hào quang tỏa sáng khắp nơi, gợi cảm mê người, làm cho người trong học viện điện ảnh đều si mê vì cô ta, tôn sùng là nữ thần. Mà Ôn Lĩnh thì sao, Kỷ Thần Hi là nữ thần của nữ thần của cô, cô vì Cố Dung Khanh mà điên đảo.

Lúc trước, Kỷ Thần Hi xuất ngoại, cô chính là vào lúc đó, thấy Cố Dung Khanh hao tổn tinh thần thừa cơ mà nhập.

Cho nên hiện tại, Kỷ Thần Hi lại làm Cố Dung Khanh thương tâm, cô có thể một lần nữa thừa cơ mà nhập sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play