"Anh. . . Anh đánh em?" Mục Vũ Phi lặng người đi, hỏi lại.
Vũ Thiên nhìn cái mông trắng nõn của Mục Vũ Phi xuất hiện mấy vệt đỏ bừng, cũng có chút sững sờ. Anh đúng là tức giận đến mức hồ đồ rồi, đã thế
lại còn không khống chế được sức lực.
"Anh vậy mà lại đánh
em sao? Em đã làm sai cái gì nào?" Vành mắt Mục Vũ Phi đỏ lên. Cô nghiến răng nghiến lợi hỏi lại Vũ Thiên.
Thấy Vũ Thiên không nói
năng gì, Mục Vũ Phi liền vùng vẫy tránh thoát khỏi ngực của Vũ Thiên.
Nhưng cũng không ngờ vì lực đạo giãy dụa của cô quá mạnh, cho nên Mục Vũ Phi bị va chạm mạnh mẽ vào góc trên của cái bàn. Cú va đập này làm cho
chiếc bàn đá cẩm thạch cũng bị đụng đến chấn động. Trước mắt Mục Vũ Phi
biến thành từng trận màu đen.
Vũ Thiên liền phát hoảng. Anh
vội vã vươn tay ra để đỡ Mục Vũ Phi. Thế nhưng mà Mục Vũ Phi lại hung
hăng đẩy anh ra. Cô xoa xoa cái trán, đá Vũ Thiên một cước rồi xoay
người bỏ chạy. Không đợi Vũ Thiên chạy đuổi theo ra ngoài, Mục Vũ Phi
liền đóng sập cửa thư phòng lại, còn dùng chìa khóa khóa trái cửa
luôn.
"Tôi cho anh biết, người họ Vũ kia, không những anh đã đánh tôi, lại còn khiến cho trên trán tôi bị nổi lên một cục bướu to
như thế này nhé! Tôi sẽ không để yên cho anh đâu! Hiện tại tôi liền rời
nhà trốn đi!"
Vũ Thiên thật sự là dở khóc dở cười. Cô nhóc
kia vậy mà lại mang chìa khóa theo bên người như vậy! Hơn nữa, cái cục u ở trên đầu của cô, lại không hề liên quan đến anh một chút nào mà.
Mục Vũ Phi oán hận thay đổi quần áo, tiện tay cầm chìa khóa xe liền trốn
chạy. Vũ Thiên đứng ở trên sân thượng gọi cô, nhưng cô cũng mắt điếc tai ngơ. Một cước đạp xuống chân ga, trong nháy mắt một trận cuồng phong
liền nổi lên. Các nhân viên an ninh nhìn thấy bóng dáng của Mục Vũ Phi
đi mất, trong đầu không hẹn mà cùng hiện ra một câu nói: Nếu như có thêm hai cái cánh nữa thì đây chính là một chiếc Boieng 747 đúng tiêu chuẩn
đó. . . Chỉ có điều là bay quá thấp mà thôi. . .
Mục Vũ Phi
bỏ chạy không có mục đích. Cô dần dần lái xe vào đến nội thành. Vào buổi sáng nội thành bị kẹt xe, ùn tắc giao thông đến chết đi sống lại. Mục
Vũ Phi cho xe ngừng ở trước một cửa tiệm bán thuốc. Cô xuống xe, mua một túi thuốc, rồi sau đó liền chuẩn bị lên xe. Không ngờ, có một cái bóng
dáng lỗ mãng đụng phải cô. Mục Vũ Phi vừa nhìn thấy, liền nhận ra ngay,
đây không phải là Doãn Tiểu Nhu hay sao? Cô ta làm sao mà lại cúi đầu
thất hồn lạc phách như vậy nhỉ?
Doãn Tiểu Nhu căn bản là
không chú ý tới mình đã đụng phải người nào. Cô chỉ nói một tiếng xin
lỗi, rồi sau đó xoay người muốn đi. Nhưng lại bị người ta bắt được cánh
tay, sau đó bị nhét luôn vào trong xe. Mãi đến khi đã ngồi trên xe rồi,
Doãn Tiểu Nhu mới phát hiện ra đối phương hóa ra lại chính là Mục Vũ
Phi.
"Cô muốn làm gì vậy? Để cho tôi xuống xe, tôi có chuyện phải đi!" Doãn Tiểu Nhu nghĩ muốn mở cửa xe, nhưng lại phát hiện ra cửa xe đã bị Mục Vũ Phi khóa lại rồi, sắc mặt không khỏi liền lạnh xuống.
"Đi cái gì mà đi? Cái bộ dạng này của cô đi ở trên đường cái để cho ai xem
chứ?" Mục Vũ Phi lườm Doãn Tiểu Nhu một cái, rồi sau nhe răng nhếch
miệng rút ra một miếng cao dán tiêu sưng, soi vào chiếc gương chiếu hậu
tự dán lên trên trán mình một cái. Thế nhưng mà áp mấy lần đều không
thể nào dán nổi. Mục Vũ Phi cực kỳ tức giận. Cô, lại rút ra một miếng
cao dán mới, bất quá lần này lại dán vào trên cổ của Doãn Tiểu Nhu, lần
này thì miếng cao đã dán được.
Doãn Tiểu Nhu thấy Mục Vũ Phi bất ngờ tập kích bản thân mình khi cô không hề phòng ngự, không nhịn
được mà thét lên một tiếng chói tai. Mục Vũ Phi đau đầu che miệng Doãn
Tiểu Nhu, sau đó nhét miếng cao dán tiêu sưng vào trong tay Doãn Tiểu
Nhu. Cô vén tóc của mình lên, nói: "Kêu la cái gì? Tôi đã dán giúp cô
rồi, bây giờ cô nhanh chóng dán cao giúp tôi đi! Mẹ kiếp, đau chết mất!"
Doãn Tiểu Nhu sửng sốt, vội vã xoay lại chiếc gương xe nhìn vào cổ của mình, ừm, một chuỗi dấu hôn thật dài! Hóa ra là Mục Vũ Phi nghĩ muốn che
khuất dấu hôn giúp mình. Hiểu lầm rồi! Doãn Tiểu Nhu ngược lại cảm thấy
mình có chút thật có lỗi. Bất quá Doãn Tiểu Nhu nhìn thấy Mục Vũ Phi
thì lại liền tức giận. Cô cầm lấy miếng cao dán kia vỗ vào trên trán của Mục Vũ Phi, ngoài miệng nói đầy vẻ châm chọc: "Cô đó, cô thật đúng là
người khiến cho người ta không sao vui nổi!"
Mục Vũ Phi bị
đau, ôm lấy cái trán, thở hổn hển, cực kỳ tức giận kêu lên: "Cô cũng
không phải là mẫu người mà tôi ưa thích! Tôi bây giờ đang là bệnh nhân,
cô không thể ra tay nhẹ một chút được sao!" Xoa xoa cái trán, Mục Vũ Phi tự nhiên lại thổi phù một tiếng, bật cười, nói "Đột nhiên tôi phát hiện ra, so với ngày hôm qua, hôm nay cô thực sự đã đáng yêu hơn rồi đấy!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT