Doãn Tiểu Nhu sửng sốt. Trên mặt của cô xuất hiện một chút đỏ bừng khiến cho người ta phải nghi hoặc. Doãn Tiểu Nhu nhẹ giọng ho lên một tiếng
để che giấu sự bối rối của mình. Quay sang trái, Doãn Tiểu Nhu nhìn Mục
Vũ Phi, nói: "Vậy cô cũng không làm cho người ta ưa thích sao!"
Mục Vũ Phi cũng không vạch trần Doãn Tiểu Nhu, lập tức khởi động máy cho xe chạy. Doãn Tiểu Nhu lại kêu lên, "Cô lại muốn mang tôi đi đâu vậy? Để
cho tôi xuống xe đi!"
"Bà cô của tôi à, cô có thể đừng lớn
tiếng như vậy được hay không? Trên trán của tôi hiện tại còn đang mang
theo vết thương đấy! Cô nói lớn tiếng một chút, đầu tôi liền bị đau
không sao chịu được!" Dứt lời, Mục Vũ Phi dùng hai tay ôm lấy cái trán,
tựa như là đang đau đớn cực kỳ vậy.
Doãn Tiểu Nhu lại thét
lên một tiếng chói tai, vội đỡ lấy vô lăng xe. Có người nào như vậy hay
không chứ! Hiện tại vẫn còn đang lái xe đó, vậy mà hai tay cứ thế liền
buông vô lăng ra là sao! Không phải là Mục Vũ Phi nghĩ muốn tự sát đấy
chứ? Rồi tiếp theo đó, Doãn Tiểu Nhu cô cũng phải tự tử theo hay sao ?
Mục Vũ Phi dẫm chân phanh lại, ôm đầu nói: "Yên tâm đi, chiếc xe này của tôi đã mua toàn bộ bảo hiểm rồi!"
Doãn Tiểu Nhu tức đến run cầm cập. Rốt cuộc cô cũng đã thấy rõ ràng bản chất của người này rồi. Đây đúng là một chủ nhân miệng nói ra toàn chuyện
thối nát! Doãn Tiểu Nhu rút chìa khóa xe ra, kéo Mục Vũ Phi ra khỏi xe,
rồi sau đó chận một chiếc taxi.
"Nói đi, cô muốn đi đâu?"
"Cô muốn đi đâu liền mang tôi đi theo đến đấy đi. Tôi rời nhà đi ra ngoài, đến bóp tiền cũng không mang theo!"
Nghe thấy vậy Doãn Tiểu Nhu lại khẽ run rẩy cả người. Cô cắn răng nhét Mục
Vũ Phi tiến vào trong xe taxi, đi đến khách sạn ngày hôm qua mình đã ngủ lại, đặt lấy một phòng.
Có lẽ là tạo hóa trêu ngươi, gian
phòng mà Doãn Tiểu Nhu thuê lại chính là căn phòng mà cô đã ở buổi tối
hôm qua. Ở trong không khí dường như vẫn còn tràn ngập hơi thở ái muội
của đêm hôm qua. Doãn Tiểu Nhu đi vào trong phòng, vuốt lên chiếc giường lớn mềm mại, có chút xuất thần.
Mục Vũ Phi nghi ngờ nhìn
Doãn Tiểu Nhu một cái, lập tức ngồi ở trên giường quan sát Doãn Tiểu
Nhu. Chậm rãi, Mục Vũ Phi đọc một câu thơ: "Tình cảm này không cách nào
có thể tiêu trừ, trong đầu vừa mới quyết tâm, thì trong lòng lại nổi lên tình cảm!"
"Tôi thật sự không nên mang cô theo bên người.
Cô cố ý trêu chọc, muốn tiêu khiển tôi đúng không? Đầu cô cũng không bị
đau như vậy?" Doãn Tiểu Nhu hung hăng trừng mắt nhìn Mục Vũ Phi.
Doãn Tiểu Nhu vừa mới nói xong, Mục Vũ Phi liền ôm cái trán nằm lỳ ở trên
giường, liền rên đau hừ hừ. Doãn Tiểu Nhu tức giận rồi, cô cần phải
tranh thủ thời gian một chút, bằng không nếu để tim đập rộn lên một hồi
như vậy, thì trái tim cô chắc cũng phải từ trong cổ họng nhảy vọt ra
ngoài.
Không đợi Doãn Tiểu Nhu xoay người, chuông điện thoại di động liền vang lên. Doãn Tiểu Nhu cầm lên xem, vừa thấy, nháy mắt
liền sửng sốt. Điện thoại di động rơi xuống lúc nào cô cũng không biết
nữa. Cả người Doãn Tiểu Nhu cứng người, đứng chôn chân ở nơi đó, cũng
không hề nhúc nhích.
Mục Vũ Phi nghi ngờ nhìn Doãn Tiểu Nhu
cầm điện thoại lên xem, vừa nhìn, nháy mắt cũng liền sửng sốt. Điện
thoại di động rơi xuống, cô ngồi xổm người xuống bắt đầu nghiên cứu di
động của Doãn Tiểu Nhu. Ở trên đó có một tin nhắn vừa được gửi đến, là
của Viên Kỳ Chí. Viên Kỳ Chí nói, vào 8 giờ tối hôm nay, anh sẽ lên máy
bay, đáp chuyến bay tới Paris, nước Pháp, từ nay về sau hai người sẽ
không lại gặp nhau nữa.
Mục Vũ Phi nhìn đồng hồ đeo tay một
chút. Hiện tại mới hơn 10 giờ trưa một chút, vẫn còn có thời gian. Mục
Vũ Phi gọi điện thoại cho nhân viên phục vụ khách sạn, rồi sau đó liền
lôi kéo Doãn Tiểu Nhu ngồi xuống. Doãn Tiểu Nhu cứ ngơ ngơ ngác ngác,
liền để mặc cho Mục Vũ Phi nắm tay lôi kéo. Trên mặt Doãn Tiểu Nhu,
huyết sắc giống như là bị rút đi hết rồi vậy, cực kỳ tái nhợt. Không quá bao lâu nhân viên phục vụ khách sạn đã lên tới nơi rồi, lại còn đưa hơn 10 túi kẹo sữa to, nhãn hiệu thỏ trắng tới. Mục Vũ Phi mở ra một túi,
cầm lấy một viên đưa cho Doãn Tiểu Nhu, "Ăn đi, dù khổ sở đến đâu, sau
khi ăn kẹo liền có thể giảm bớt được cảm xúc."
Doãn Tiểu Nhu cầm lấy chiếc kẹo, nước mắt liền cứ từng giọt, từng giọt một, thi nhau
rơi xuống. Mục Vũ Phi sợ nhất chính là nhìn thấy phụ nữ khóc, vội vàng
cầm khăn giấy đưa cho Doãn Tiểu Nhu lau nước mắt.
“Chuyện vẫn còn chưa tới mức độ hỏng hết đâu! Cô đừng có khổ sở, mọi chuyện, chung quy rồi sẽ có chuyển biến."
Doãn Tiểu Nhu cực kỳ khổ sở. Trong lòng cô giống như là đang có một tảng đá
lớn đè nặng lên vậy, nó đè nén làm cho cô phải thở hổn hển. Nếu như nói
buổi sáng nay cô vẫn còn chưa có phát giác ra tình cảm của bản thân, thì đến bây giờ thì Doãn Tiểu Nhu cô đã hiểu rõ triệt để rồi. Cô vẫn luôn
luôn không muốn xa rời Viên Kỳ Chí. Thậm chí cô cũng không phát hiện ra, bản thân mình sớm đã đã yêu Viên Kỳ Chí rồi! Sau khi gặp được Mục Vũ
Phi, đột nhiên Doãn Tiểu Nhu liền sinh ra một mong muốn được nói chuyện
với cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT