Doãn Tiểu Nhu bị hôn đến đầu váng mắt hoa. Cô mê mang mở to mắt, tuy
nhiên lại vẫn không nhìn thấy rõ lắm gương mặt của người đang ở gần
trong gang tấc trước mặt mình. Viên Kỳ Chí nắm lấy bàn tay mềm của Doãn
Tiểu Nhu, xoa xoa lên mặt mình, tỉ mỉ hôn lên từng đường vân tay trong
lòng bàn tay của cô, nước mắt bất ngờ liền rơi xuống rồi. Viên Kỳ Chí
hôn Doãn Tiểu Nhu giống như đột nhiên bị nổi điên lên vậy. Anh hung hăng tàn sát bừa bãi đôi môi của Doãn Tiểu Nhu, hôn lưỡi của cô, thậm chí
còn không để cho cô có một chút cơ hội để mà thở dốc. Dưới tác dụng của
cồn, hơn nữa sự chua sót trong lòng đã khiến cho Viên Kỳ Chí nhất thời
biến thành nhất một con dã thú hung mãnh. Mắt anh đỏ rực lên, tiếp đó
liền xé rách quần áo của Doãn Tiểu Nhu, ấn xuống liên tiếp những dấu hôn ở trên da thịt mềm mại của cô.
Những giọt nước mắt lạnh như băng từng chút từng chút nhỏ xuống ở trên mặt Doãn Tiểu Nhu, khiến cho
Doãn Tiểu Nhu thoáng thanh tỉnh lại. Cô cất tiếng khàn khàn gọi: "Kỳ. . . Chí. . ."
Một tiếng gọi này cũng đã kéo thần trí của Viên
Kỳ Chí trở về. Anh ngồi sững sờ nửa khắc, sau đó run rẩy từ trên người
cô lui ra, rồi sau đó ngồi ở bên giường buồn khổ hút thuốc lá. Cánh tay
của anh vẫn còn run run không ngừng, vì thế cho nên nhiều lần làm cho
điếu thuốc lá suýt nữa tì bị rơi xuống ở trên mặt đất.
"Thực xin lỗi, anh sẽ không bao giờ còn xuất hiện ở trước mặt em nữa." Thở
dài một tiếng, Viên Kỳ Chí cầm lấy quần áo đang rơi tán loạn ở trên đất, đứng lên, nói.
Doãn Tiểu Nhu giống như là phản xạ có điều
kiện, liền kéo lấy tay áo của Viên Kỳ Chí. Cô muốn nói cái gì đó, nhưng
lại bất lực. Cổ họng cô bị khô chát lại, đến một câu cũng không thể nói
nên lời.
Viên Kỳ Chí nhếch khóe miệng cười cười. Thế nhưng
mà nụ cười này của anh nhìn lại còn khó coi hơn so với khóc. Viên Kỳ Chí kéo tay của Doãn Tiểu Nhu ra, đắp chăn lại cho cô, dùng giọng điệu mềm
mại, nhẹ nhàng nói: "Thực xin lỗi, anh thực sự không ý nghĩ muốn làm tổn thương đến em."
Cứ như vậy, Viên Kỳ Chí liền bỏ đi luôn.
Doãn Tiểu Nhu vùng vẫy, giãy dụa mãi mới đứng dậy được. Một trận choáng
váng mắt hoa đánh úp lại, khiến cho người cô lảo đảo rồi ngã ngồi xuống
trên mặt đất. Doãn Tiểu Nhu bụm mặt cố kiềm chế lại, nhưng vẫn khóc nức
lên. Doãn Tiểu Nhu chỉ muốn nói cho Viên Kỳ Chí biết không phải là như
vậy, không phải là như vậy… Cô là muốn nói, thời điểm cô nhìn thấy anh
rơi lệ như vậy, trong lòng cô thật sự rất đau. Thời điểm cô nhìn đến Vũ
Thiên cùng với Mục Vũ Phi, trong lòng cô cũng không có cảm giác đau như
vậy! Nhưng mà hiện tại, trong lòng cô bây giờ thật sự đau quá. . .
Ánh nắng sáng sớm chiếu vào trong phòng ngủ, khiến cho không khí đều biến
thành ấm áp. Vũ Thiên dùng cánh tay ngăn trở ánh mắt, chậm rãi thanh
tỉnh lại. Anh liền giơ tay sờ soạng ở bên người, nhưng lại phát hiện ra ở nơi đó trống không. Xoa xoa nơi mi tâm, Vũ Thiên choàng chiếc áo ngủ
vào người, đi về hướng thư phòng.
Giờ phút này Mục Vũ Phi
đang tránh ở thư phòng, ngồi xem lại đoạn video trong máy ảnh kỹ thuật
số ở bên dưới mặt bàn, vui vẻ đến căng gân. Trên màn hình là hình ảnh cô đang nhéo mặt của Vũ Thiên, hỏi xem ai là người dễ thương? Vũ Thiên uất ức nói là Phi Phi, nhưng cô lại bất mãn gia tăng sức tay hơn. Vũ Thiên
lại càng thêm uất ức đành chịu khuất phục, nói mình là người dễ thương.
A, ha ha ha ha ha ha. . . Mục Vũ Phi cười đến ngã lăn ra, lăn lộn ở trên mặt đất.
Mục Vũ Phi điều hòa lại nhịp thở, tiếp tục xem
phim. Xem đến cảnh Vũ Thiên õng ẹo làm dáng, Mục Vũ Phi lại không nén
nhịn được mà đấm tay xuống đất, rồi tiếp tục cười phá lên như điên. Đồ
này thật là tốt, tốt quá, thực sự là rất tốt! Về sau này cô có thể dựa
vào vật này để mà vui vẻ một đời được rồi! A ha ha ha ha. . .
Máy ảnh kỹ thuật số trên tay Mục Vũ Phi liền bị đoạt đi, tiếng cười của cô
cũng lập tức ngừng lại, im bặt. Mục Vũ Phi nhìn thấy ông xã của mình
gương mặt tối đen. Con chim sẽ nhỏ đang nhảy nhót trong lòng cô trong
nháy mắt liền biến mất hầu như không thấy đâu nữa.
"Nàng dâu hiền thục của anh, em chính là thừa dịp anh uống nhiều rượu mà bắt nạt
anh như vậy hay sao?" Vũ Thiên nhe răng cười nhìn Mục Vũ Phi, rút chiếc
thẻ nhớ từ bên trong máy ảnh kỹ thuật số ra, nắm ở trong tay. Cách một
tiếng, anh vậy mà đã bẻ nát cái thẻ nhớ rồi!
Mục Vũ Phi sờ
sờ cái cổ của mình, có chút run sợ. Cô sợ cái mạng nhỏ của mình giống
như chiếc thẻ nhớ kia, cũng yếu ớt không chịu nổi. Mặc dù nói uy vũ
không khuất phục, nhưng mà hiện tại chính sách thích hợp với yếu thế
cũng chỉ là sự quanh co. Ừ ừ, trong lòng Mục Vũ Phi tự an ủi mình như
vậy. Vũ Thiên lại tức giận đến mức trán nổi gân xanh lên. Anh đưa tay
moi Mục Vũ Phi lên để cho cô nằm sấp ở trên đùi của mình, vén áo ngủ của cô lên sau đó liền hung hăng vỗ xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT