Lúc Mục Vũ Phi học lớp mười, cô để mái tóc ngắn ngủn, giống như một cậu bé. Hơn nữa cá tính của cô cũng nam tính hóa cực kỳ, đối với mỹ nữ mà
nói, đó là tướng không có cách nào chống cự. Khi Mục Vũ Phi nhập học thì cô liền ngồi cùng bàn cùng với Đoan Mộc. Khi đó Đoan Mộc còn gọi được
gọi bằng cái tên là Lý tiểu Lý. Cá tính của anh rất lạnh, cũng không
thích nói chuyện với người khác, luôn lặng yên xem sách giáo khoa. Không biết tại sao, các tiểu nữ sinh trung học đều thiên vị loại cá tính này
của anh. Chuyện tặng quà, gửi thư tình đều liên tục không ngừng.
Một ngày, có một cô bé nữ sinh xinh đẹp ném "bộp" một cái lên trên bàn của
Đoan Mộc, một gói chocolate đã được đóng gói tốt. Mục Vũ Phi đang nằm
sấp ở trên bàn ngủ say, bị tiếng động này làm cho kinh hãi liền bật dậy
ngồi thẳng lên. Cô mờ mịt xem ngắm nhìn ra bốn phía, rồi sau đó lập tức
tập trung vào gói chocolate ở trước mắt.
"Cô nhóc này, cậu ta thật lạnh lùng, không bằng sà vào trong vòng tay của tôi còn đáng
tin hơn một chút!" Mục Vũ Phi nhìn chằm chằm trên bàn chocolate thẳng
chảy nước miếng. Mục Vũ Phi tỉnh ngủ lập tức đã nghĩ muốn ăn cái gì đó,
lúc này cô càng không hề có một chút ý định che giấu dục vọng của mình.
Đoan Mộc liếc mắt nhìn xéo Mục Vũ Phi tỉnh một cái, dứt khoát đứng thẳng
người lên, vứt bỏ mỹ nữ kia sang ở một bên. Mỹ nữ bị tức giận, sắc mặt
xanh lét đan xen đỏ bừng, làm cho mọi người cười nhạo không thôi.
"Cười cái gì mà cười? Thiếu đạo đức hay không có đạo đức vậy?" Mục Vũ Phi nổi giận gầm lên một tiếng. Tiếng cười bốn phía nhất thời liền giảm đi. Đây chính là người cực kỳ lợi hại, vừa mới tiến vào trường học, liền dám
đánh nhau với nhóm thiếu niên bất lương cùng trường học. Bọn họ không
thể trêu vào, mọi người đều kìm nén, không ai dám lên tiếng rồi.
Mỹ nữ nhìn Mục Vũ Phi một cái vẻ đầy cảm kích, thuận tay liền đưa
chocolate cho cô, ấp úng nói: "Kỳ thực đây chính là tặng cho bạn."
Lúc học lớp mười Đoan Mộc vẫn như trước, vẫn duy trì tình trạng cô độc.
Nhưng mà hậu cung của Mục Vũ Phi thì lại ngày cáng lớn mạnh lên, còn có
đủ cả mập, gầy, thon thả, cần có kiểu gì đều có kiểu ấy.
Đoan Mộc đối với Mục Vũ Phi lại càng cảm thấy hứng thú. Cô phóng khoáng, cá
tính sáng sủa, đi đến chỗ nào đều có thể làm cho không khí ở nơi ấy bùng cháy ồn ào náo động, hoàn toàn không giống như anh. Hơn nữa Mục Vũ Phi
đối với anh cũng rất tốt, có cái gì ăn ngon đều sẽ chia cho anh, không
có một chút nào tỏ vẻ kiêu căng ngạo nghễ, nghiễm nhiên một bộ dạng
bbanj bè tốt của nhau.
Rốt cục thời điểm Đoan Mộc nổi lên
dũng khí, thổ lộ với cô, Mục Vũ Phi lại gãi đầu không hiểu hỏi: "Tôi yêu thích chính là mấy cô nhóc kia, cậu cũng giống như vậy hay sao?"
Đoan Mộc bị Mục Vũ Phi chọc tức không cáu kỉnh, tức giận, chỉ nói: "Hai
chúng ta có phải là anh em tốt hay không? Cậu lại không thể giúp tôi
canh chừng một chút đám nữ sinh như lang như hổ kia được hay sao?"
Mục Vũ Phi cũng vẫn là thật trượng nghĩa. Dựa trên suy nghĩ giúp đỡ người
khác làm niềm vui, nên cô liền đồng ý rồi. Đó là một tuần ấm áp nhất
thời thơ ấu của Đoan Mộc. Mục Vũ Phi đã chăm sóc đối với anh rất cẩn
thận, chuyện gì cô cũng đều suy nghĩ kỹ càng vì anh trước tiên. Cho dù
là anh tâm tình có một chút gì đó không được vui mừng là cô có thể mẫn
cảm phát hiện ra ngay, thay đổi cách thức để cho anh được cao hứng.
Thế nhưng mà, hạnh phúc đến đột ngột thì lại xảy ra rất ngắn ngủi. Cha của
Đoan Mộc tìm được anh, nói cho anh biết, nếu như Đoan Mộc không ra nước
ngoài cùng với ông ta thì, ông ta sẽ phá hủy mẹ của anh. Mẹ anh đã ôm
anh chảy nước mắt một ngày một đêm, cuối cùng cũng đành chỉ có thể tàn
nhẫn quyết tâm để cho anh đi. Đoan Mộc xấu hổ nói ra thân phận cùng gia
tộc hắc ám của mình cho Mục Vũ Phi nghe. Anh đành chỉ có thể giật nói
dối để chia tay với Mục Vũ Phi. Mục Vũ Phi cảm giác mình giống như là bị bạn tốt đùa bỡn, trực tiếp quyền cước tung ra.
Cho dù là
Đoan Mộc đã ra nước ngoài rồi, nhưng mà anh luôn luôn vẫn hỏi thăm tin
tức của Mục Vũ Phi. Thế nhưng mà tin tức của cô lại bị người ta phong
tỏa toàn diện, anh không thể nào biết được. Mấy năm qua, Đoan Mộc cũng
đã từng kết giao với một số các cô gái. Thế nhưng mà vẫn không còn có
một cô gái nào đối với anh không chút đề phòng giống như Mục Vũ Phi,
toàn tâm toàn ý trả giá. Mà cho dù là anh Đoan Mộc có biết được tin tức
gì đi chăng nữa, bất quá đối với Mục Vũ Phi mà nói, ở trong lòng cô chỉ
có tình cảm huynh đệ với nhau mà thôi! Nhưng điều này cũng vẫn luôn làm
cho tận đáy lòng anh một chút hồi ức cực kỳ ấm áp. Mãi cho đến khi Đoan
Mộc về nước, trong buổi tiệc anh nhìn thấy lau xuống bóng hình xinh đẹp
quen thuộc mà bản thân mình không thể nào quên được kia, anh mới giật
mình, hóa ra, bản thân anh vậy mà cũng chưa từng bao giờ quên cô. Cô
chính là một cô gái tốt đẹp hoàn mỹ,như vậy, với ánh hào quang chói lọi
khắp người…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT