Có lẽ ngay từ đầu anh liền sai lầm rồi, bắt đầu từ lý do chia tay, cho
đến thủ đoạn gây sự chú ý hấp dẫn cô về sau này. Đoan Mộc vừa gặp phải
Mục Vũ Phi liền thật giống như trở lại cái thời kỳ anh còn là một cậu
thiếu niên ngây ngô luôn nghĩ cách giở trò xấu để cho Mục Vũ Phi chú ý
tới bản thân.
Nhưng anh đã thất bại, Mục Vũ Phi đã được gả
đi làm vợ người khác. Một khắc kia trái tim của anh quặn thắt lại đến
đau nhức. Tuy rằng Đoan Mộc có chút không cam lòng, cũng lúc nào cũng
muốn liên hệ với Mục Vũ Phi, thế nhưng mà Vũ Thiên xuất hiện, lại làm
cho anh cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng về hình dạng rồi. Vũ Thiên tựu thật giống như người trời, sáng rực rỡ đến chói mắt, không cho Đoan Mộc anh
có một chút cơ hội để chen chân. Mãi cho đến khi anh cùng với nhà họ Vũ
liên thủ với nhau cùng khai phá đảo nhỏ, đại phu nhân trong gia tộc mới
châm chọc, khiêu khích bảo anh biết, khi đó nếu không phải Vũ Thiên, thì anh cũng sẽ không có xuất hiện mối họa này.
Đoan Mộc sinh
lòng oán hận, đúng lúc này có người đứng đằng sau giật giây, Đoan Mộc đã đồng ý lợi dụng thiết kế Mục Vũ Phi để làm tổn hại Vũ Thiên. Cứ như vậy có thể để cho Mục Vũ Phi rời đi khỏi nhà họ Vũ, thứ nhất cho anh có
thời cơ lợi dụng, thứ hai cũng có thể hung hăng đả kích đối với Vũ
Thiên.
Trong lòng Đoan Mộc cũng có ngượng ngùng. Anh không
dám làm những chuyện giấu diếm đối với Mục Vũ Phi. Cho nên mới phải thực thi kế hoạch là lúc đó sẽ xuất hiện tại chỗ ở trước cửa nhà họ Vũ,
trong lòng như lửa đốt chờ kết quả. Mục Vũ Phi là một người khôn khéo.
Cô chuyện gì cũng đều biết đến, cái gì cũng đều ngầm đồng ý. Thậm chí
đến cuối cùng, cô còn hoàn hảo nói khuyên bảo anh. Nhưng mà cô lại không chút giấu diếm nỗi oán hận của cô, trở nên xa lạ đối với anh. Ý của Mục Vũ Phi rất rõ ràng, mặc kệ có việc này hay không, cô đều sẽ không cho
anh một chút cơ hội nào hết.
Như vậy đến cùng anh đã chiếm
được cái gì? Đoan Mộc chua sót hung hăng hút thuốc, ánh mắt đều bị khói
hun đến chát xít. Từ ngày Đoan Mộc anh có trí nhớ tới nay, chỉ có mẹ của anh là người đối xử với anh tốt nhất. Thế nhưng mà hiện tại người mẹ
của anh lại đã rời xa khỏi anh, sinh ly tử biệt rồi. Tiếp theo chính là
Mục Vũ Phi, hiện tại cũng là người mà anh đã không từ thủ đoạn trả thù,
trái tim cũng đã bị đâm bị thương, cuối cùng đến ngay cả việc làm bạn bè với nhau, cũng đều không làm được. Đến cuối cùng, Đoan Mộc anh cũng
không có được đến một chút gì, ngay cả chút ấm áp cuối cùng, cũng đều do Mục Vũ Phi đã bố thí cho.
Có lẽ, anh vốn là không nên trở
về nước! Đoan Mộc anh cũng thật giống như cây lục bình, nơi nào cũng
không phải là bến đậu riêng của anh. Trong cuộc sống của anh, có hai
người phụ nữ quan trọng nhất, anh đều đã để mất đi rồi, nhưng lại mất đi không hề thắc thỏm.
Đoan Mộc gục mặt xuống ở trên tay lái, nước mắt rốt cục liền chậm rãi rơi xuống.
Mục Vũ Phi và Phương Gián về tới thành phố K. Bọn họ trực tiếp trở lại ở
trong căn nhà cũ, nhưng không thấy bóng dáng của dì Trương đâu!
"Đợi một chút đi, hẳn là dì Trương phải sau buổi cơm tối thì mới trở lại nơi này!" Mục Vũ Phi nói xong, lập tức bắt đầu ngồi ngây ngốc ở trên ghế so pha.
Mắt để tâm đến việc khác. Phương Gián cũng ngồi xuống
trước mặt, đối diện, với bắt đầu sắp xếp lại những chuyện đã trải qua.
Thời điểm Tết Nguyên Đán, Phương Gián liền tiếp nhận được cuộc điện
thoại của mẹ mình. Mẹ anh đã nói rằng, Phương Lệ đã đâm đầu xuống hồ tự
sát rồi, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy được. Phương Gián vẫn luôn
luôn cho rằng Phương Lệ chính là tuổi còn quá nhỏ, hơn nữa cô căn bản
cũng không có khả năng được gả tiến vào trong nhà họ Vũ. Cho nên, Phương Gián liền tùy ý để cho Phương Lệ làm những chuyện náo loạn như vậy, mà
cũng không muốn quản lý. Chính là, Phương Gián không ngờ rằng, trải qua
sự kích thích của Mục Vũ Phi, Phương Lệ vậy mà cứ như thế đâm đầu xuống
hồ tự vận! Đây chính là người em gái có liên hệ máu mủ đối với anh! Anh
làm sao có thể chấp nhận được sự thực, đến ngay cả chuyệnn hài cốt của
em gái mình mà anh cũng không thực hiện được?
Tuy rằng
Phương Gián oán hận, thế nhưng lại không lộ ra được là đang vui mừng hay tức giận. Ở dưới sự khống chế của người biên đạo này liền diễn xuất một trò đùa. Anh làm việc này cực kỳ tuyệt, không để cho mình cũng như
không lưu lại một phần đường sống cho Mục Vũ Phi. Bất kể như thế nào,
bọn họ cũng không thể lại được tiếp tục cuộc sống như trước kia nữa.
Phương Gián anh lại càng đánh cược hết cả tiền đồ cùng với hết thảy của
mình.
“Vì sao em lại nói em gái của anh vẫn còn sống?" Phương Gián lạnh mặt hỏi.
Mục Vũ Phi nghiêng đầu nhìn Phương Gián một cái, cười cười nói vẻ đầy mỏi
mệt : "Anh bất quá là bị người ta xẻo mông mang đi tế thôi, sợ là thời
điểm nghe được Phương Lệ gặp phải chuyện không may, anh liền bị mất đi
nhiều thứ, nên chỉ có thể bình tĩnh tự giữ mình mà thôi?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT