Đoan Mộc quả thật chỉ có thể tìm đột phá của Vũ Thiên từ trên người Mục Vũ Phi. Ban đầu Đoan Mộc đã cân nhắc lựa chọn giữa Mục Vũ Phi và trả
thù, rồi sau đó, anh ta đã lựa chọn xúc phạm Mục Vũ Phi, một người hoàn
toàn vô tội. Mà điều anh ta không nghĩ tới chính là, đến sau cùng Mục Vũ Phi cũng không hề oán hận đối với anh ta, lại còn khuyên nhủ anh ta
không nên lại bị kích động.
Trừ người mẹ đẻ của anh ta ra,
thì cũng chỉ có Mục Vũ Phi, khi anh làm việc gì sai, thì vẫn còn thực sự suy nghĩ cho anh ta mà thôi. Đoan Mộc có chút kích động, nói: "Phi Phi, cho tôi một cái cơ hội đi, tôi có thể chăm sóc cho cô!"
Mục Vũ Phi lạnh lùng nhìn Đoan Mộc, phì cười nói: "Đoan Mộc, không cần coi
sự thương hại của tôi trở thành tình yêu. Tôi làm hết thảy chuyện này,
bất quá cũng là vì Vũ Thiên mà thôi, anh cần gì phải tự mình đa tình như vậy? Đã qua đời nhân chúng ta chỉ có thể tẫn niềm thương nhớ. Mẹ của
anh, nếu như nhìn thấy hiện tại anh lại trở thành một người có bộ dạng
như vậy, đã làm tổn hại tới cuộc sống của người vô tội, bà ấy sẽ nghĩ về anh như thế nào?"
Mục Vũ Phi cô đã không còn thiếu nợ gì
đối với Đoan Mộc nữa, mặc dù là Vũ Thiên là người làm ra những việc đó.
Thế nhưng mà cô lại bởi vậy mà tự hành hạ bản thân, cảm giác rằng, mình
cũng có trách nhiệm trong chuyện này. Lúc này con của cô ngay cả ba ba
của nó cũng không có nữa, cô và Đoan Mộc, cả hai bên đều đã không còn
thiếu nợ nhau nữa rồi.
Đoan Mộc cắn môi, nhìn Mục Vũ Phi,
khuôn mặt có chút tuyệt vọng, đột nhiên trong lòng liền mềm nhũn. Anh ta nói như muốn khuyên nhủ cô: "Phi Phi, tôi sẽ không để ý đến thân phận
của đứa nhỏ! Tôi sẽ yêu thương nói, coi nó như là con của mình vậy."
Mục Vũ Phi lắc lắc đầu, "Anh đã hại nhà chúng tôi xa vợ lìa con như thế,
anh cảm thấy tôi sẽ không hận anh sao? Tôi rất hận, nhưng mà tôi cũng
không có biện pháp khác. Anh chân chính nên cảm thấy có lỗi với cô gái
Khang Từ kia! Cô ấy là một con cờ mà anh đã từng lợi dụng. Anh đã hủy
hoại cuộc sống của cô ấy rồi, anh có biết không?"
Đoan Mộc
biết lời nói này của Mục Vũ Phi không phải là giả vờ, liền có chút chột dạ nhìn về phía ngoài bên cửa sổ xe. Oán hận đã làm cho đôi mắt của anh ta bị che phủ, khiến cho hai tay của anh ta bị ô uế, không biết đã làm
tổn hại tới bao nhiêu người.
Mục Vũ Phi mệt mỏi dựa vào
trên ghế dựa của xe ô tô, nói có chút tự giễu: "Kỳ thực, anh hẳn là có
hối hận. Nếu như tôi là loại phụ nữ có trái tim độc ác tàn nhẫn, hiện
tại anh tuyệt đối sẽ không có một loại đắc ý như vậy. Mà tôi thật sự rất muốn tích đức vì đứa nhỏ, tôi không muốn thiếu nợ người khác, cũng
không muốn làm ô uế chính bàn tay của mình, hoặc là tay của Vũ Thiên."
Đoan Mộc bị lời nói của Mục Vũ Phi làm cho không phản bác được, chỉ cảm thấy từ nội tâm bộc phát ra một sự áy náy. Thế nhưng người khác không biết,
chỉ có tự mình anh ta biết, bản thân anh ta đã từng thích Mục Vũ Phi đến cỡ nào, thích tính nết đơn thuần và nụ cười của cô. Đoan Mộc cười khổ,
hiện tại sợ là ngay cả làm một người bạn với Mục Vũ Phi, cũng không thể
nào nữa rồi...
************
"Đưa tôi đi ra sân bay đi." Mục Vũ Phi mệt mỏi quay đầu hướng về phía Phương Gián nói, "Tôi dẫn anh đi thăm em gái của anh."
Cả người Phương Gián liền chấn động, quả thực anh ta không thể tin được
những gì bản thân mình đã nghe được. Mục Vũ Phi nói, cô muốn dẫn anh ta
đi thăm em gái của anh? Từ miệng mẹ của mình, Phương Gián đã lấy được
tin tức là em gái của mình đã đâm đầu xuống hồ tự sát, đến ngay cả thi
thể cũng đều không tìm được!
Mục Vũ Phi cười khổ mà nói:
"Người đã thiết kế đối với tôi rất nhiều… Vũ Phượng Kiều, Đoan Mộc, còn
có ai nữa? À, còn anh nữa nhỉ, người cái gì cũng không biết."
Phương Gián híp con ngươi lại, cẩn thận đánh giá nét mặt của Mục Vũ Phi, chỉ
thấy biểu cảm của cô phải không là giả, nhất thời ánh mắt của Phương
Gián liền mở to hết cỡ. Một người có tâm tư kín đáo như anh, mặc dù là
trợ thủ đắc lực của Vũ Thiên, nhưng mà Phương Lệ quả thật lại là người
em gái chí thân của anh ta. Nếu thật như lời nói của Mục Vũ Phi không
phải là giả, vậy đến cùng, anh ta đã làm cái gì?
Mục Vũ Phi ý bảo Đoan Mộc dừng xe. Cô lôi kéo Phương Gián đang thất hồn lạc phách đi ra khỏi xe, vẻ mặt u ám, tàn nhẫn nói với Đoan Mộc: "Vũ Thiên nợ anh,
tôi đã trả sạch rồi. Cho dù hiện tại tôi đã không còn có cái gì nữa,
nhưng nếu như anh có bất cứ hành động nào nữa đối với Vũ Thiên, tôi sẽ
không từ thủ đoạn nào để giết anh đâu!"
Đoan Mộc nhìn gương
mặt tràn ngập oán hận của Mục Vũ Phi, vẻ đầy sự ngạc nhiên. Trong lỗ tai của anh ta đều vang vọng lời cảnh cáo không chút cảm tình nào của Mục
Vũ Phi. Đoan Mộc cười khổ ngẩng đầu lên, ức chế nội tâm bi thương của
bản thân mình. Đoan Mộc anh, đến cuối cùng đã chiếm được cái gì đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT