Ông cụ Vũ vốn dĩ ban đầu cũng không tin tưởng ở chuyện này. Thế nhưng mà bộ dạng quật cường kia của Mục Vũ Phi đã làm cho ông cụ không sao nén nhịn được nên nghĩ muốn hỏi.

Mục Vũ Phi sờ sờ lên ngực, trong đó trái tim của cô rất đau. Cô không phải là không muốn biện giải cho mình, mà là cô không có sức lực đâu để mà biện giải nữa. Cho dù bây giờ cô có nói đứa nhỏ này là của Vũ Thiên, cô có thể đợi đến khi đứa nhỏ được sinh ra, sẽ đưa đi xét nghiệm DNA. Thế nhưng mà cô không vượt qua được nỗi đau đang khảm trong lòng mình nổi. Mục Vũ Phi không thể nào cho phép đứa con của mình vừa mới ra đời liền phải chịu nhục. Cô là một người mẹ, cô làm sao có thể nhẫn tâm như vậy được chứ? ! Không có người nào sẽ tin tưởng đối với cô.

Mục Vũ Phi nhắm mắt lại, cố nén lại nước mắt, chờ đến lúc cô mở to mắt ra, thì trên gương mặt đã mang một vẻ mặt thản nhiên lạnh lùng!

"Phi Phi, thực xin lỗi. Đều là do anh đã không kìm lòng được! Là lỗi của anh." Phương Gián dùng giọng nói mà mọi người đều nghe thấy được, thấp giọng nỉ non.

Mục Vũ Phi chống đỡ vào bờ vai của Phương Gián chậm rãi đứng lên. Cô nở nụ cười, " Phương Gián, anh có biết không, về sau anh sẽ còn phát hiện ra, anh đã có rất nhiều chuyện có lỗi đối với tôi đấy."

Phương Gián cắn cắn môi dưới, kiên trì nói với ông cụ Vũ: "Là do cháu không đúng! Ông hãy để cho cháu mang Phi Phi đi! Đứa nhỏ quả thật là của cháu ạ." Phương Gián nói xong, lấy ra tập tài liệu đã chuẩn bị.

Đó là một phần của bản thỏa thuận li hôn, trên đó có chữ ký của Mục Vũ Phi đã ký tên.

Mục Vũ Phi nhìn Vũ Phượng Kiều hỏi: "Cô cô, ngài làm sao lại biết được đứa nhỏ này là của Phương Gián? Làm thế nào mà ngài lại phát hiện ra việc ngoại tình của hai chúng tôi vậy?"

Vũ Phượng Kiều sửng sốt một chút, bà ta không tìm được lời nói muốn liền vươn tay định tát Mục Vũ Phi, Mục Vũ Phi liền tóm được cổ tay của bà ta, nét mặt biểu lộ một nụ cười rực rỡ. Cô hất cánh tay của Vũ Phượng Kiều ra, lập tức đi đến trước mặt ông cụ Vũ, chậm rãi quỳ xuống.

"Ông nội, ông hãy để cho cháu được gọi ông là ông nội một lần cuối này đi." Mục Vũ Phi chảy nước mắt, nhưng lại nét mặt tươi cười như hoa, "Cháu vĩnh viễn cũng sẽ không hận ngài, còn cả ba ba và mẹ nữa."



Mục Vũ Phi dập đầu, đứng dậy đi đến bên người Phương Gián.

"Anh đỡ tôi đi thôi, sổ nợ này của chúng ta đã thanh toán xong rồi."

Phương Gián thân mình run run một chút. Anh ta, lặng yên đứng dậy đỡ lấy thân mình yếu ớt của Mục Vũ Phi, hướng về phía mọi người nói câu xin lỗi, rồi sau đó mang theo Mục Vũ Phi rời đi.

Ở bên ngoài cửa của nhà họ Vũ có một chiếc Lamborghini màu đen đang dừng đỗ ở đó. Mục Vũ Phi vùng thoát khỏi tay Phương Gián, mở cửa xe ra, ngồi vào. Phương Gián cũng ngồi vào trong xe. Đoan Mộc nhìn như có chút đăm chiêu liếc mắt nhìn Mục Vũ Phi một cái, sau đó liền lái xe nghênh ngang rời đi.

Mục Vũ Phi nhìn ra những tòa nhà đang loáng thoáng chạy nhanh qua cửa sổ ô tô, mở miệng nói có chút thê lương: "Tôi đã làm dựa theo kế hoạch của các người rồi đấy, giờ xem như sổ nợ giữa Vũ Thiên với anh cũng đã được thanh toán xong rồi."

Đoan Mộc đạp mạnh xuống chân phanh, phanh xe lại. Anh ta híp mắt đánh giá Mục Vũ Phi, chỉ nhìn thấy ánh mắt của cô trống rỗng, biểu cảm chết lặng, tựa như bất cứ chuyện gì khác cũng không có thể khiến cho cô chú ý đến.

Mục Vũ Phi nhìn ngoài cửa sổ xe, đột nhiên liền nở nụ cười, "Thời gian thấm thoát, chúng ta vậy mà đều đã thay đổi rồi. Đã không còn sự non nớt ngây ngô giống như ngày trước nữa rồi."

Mục Vũ Phi biết là Đoan Mộc oán hận Vũ Thiên, nhưng mà chiếu theo hiện tại, thế lực của Đoan Mộc là không thể chống lại được với Vũ Thiên, chỉ có thể thông qua Mục Vũ Phi cô để đến làm tổn hại Vũ Thiên. Mục Vũ Phi không phải là không biết chuyện Đoan Mộc phái người đi tập kích Khang Từ. Thế nhưng mà, người của cô dù sao cũng đã đi chậm một bước, rốt cuộc đã không cứu được Khang Từ. Hiện tại cô đã đi rồi, như vậy Vũ Thiên sẽ không còn nhược điểm nữa, về sau cũng sẽ không cần phải lại lo lắng có người sẽ tính kế đối với cô.

"Đoan Mộc, thu tay lại đi! Hiện tại vợ của Vũ Thiên là tôi, cho nên tôi ra đi thế này, chính là đả kích lớn nhất đối với anh ấy." Mục Vũ Phi lạnh lùng nói, "Chỉ là do tôi mềm lòng, cảm giác, cảm thấy đã thua thiệt cho các người, cho nên tôi biết được hành động của các người, nhưng lại vẫn tha cho nhóm các người đã làm những chuyện đối với tôi. Chúng ta cũng đã không ai còn thiếu nợ ai nữa! Chỉ là, về sau này, khi làm việc gì đó, thì cần phải suy nghĩ cân nhắc nhiều hơn nữa. Bởi vì, không phải là tất cả mọi người đều giống như tôi đâu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play