Mục Vũ Phi có cảm giác mình và Vũ Thiên đều sắp sửa không có cách
nào khác để giao tiếp với nhau nữa rồi. Cái gì gọi là con gái khi trưởng thành không thể giống cô, còn sinh con trai là có thể sao? Chuyện này
không phải là rõ ràng là đã vũ nhục người khác hay sao?
"Năm đó anh trừ bỏ yêu thích em, liền thích cả đàn ông nữa đúng không? Vẫn
nói là anh vốn là thích đàn ông, em chính là người đã cứu vãn cuộc sống
sắp bị bẻ cong của anh, đúng không ?" Mục Vũ Phi hỏi.
"Nhũ
danh (*) của đứa nhỏ chúng ta nên gọi là gì? Em có thể tìm cho đứa nhỏ
cái tên nhũ danh, trải qua anh xét duyệt thông qua là được rồi." Nghĩ
nghĩ một lúc, Vũ Thiên híp mắt nói cảnh cáo trước, "Nhưng mà cái tên
kiểu như là chó con, trứng nhỏ gì gì đó... thì em cũng đừng có nghĩ rồi, anh sẽ đánh em đấy!"
(*) Nhũ danh: Tên gọi khi trẻ em mới được sinh ra, tên gọi thân yêu ở nhà khi còn nhỏ.
Mục Vũ Phi đấm xuống giường vẻ đầy tức giận. Cái người này thật rất đáng
giận rồi, hết lần này đến lần khác không hề nhìn cô, xem ra là đã tìm
được thủ đoạn áp chế mới đối với cô! Thế nhưng hết lần này đến lần khác
anh lại không một lần nào để ý tới lời nói của cô!
Vũ Thiên
đột nhiên nắm giữ tay Mục Vũ Phi, rất chân thành, nhưng là có chút chua
xót hỏi: "Phi Phi, cho dù gặp phải bất cứ vấn đề gì, đều đã có anh. Anh
hi vọng em có thể đồng ý với anh một chuyện, em không cần. . . rời anh
mà đi, có được hay không?"
Mục Vũ Phi thấy câu của Vũ Thiên có chút bi thương, buồn bã, cô nhất thời có chút không biết làm sao.
Trong lòng Mục Vũ Phi không hề biết rằng sự bình yên lúc này thật hư ảo
như có như không, cũng không thể liên tục lâu dài. Thở dài một tiếng,
Mục Vũ Phi nằm sấp ở trên ngực Vũ Thiên, cũng không hề đưa ra bất cứ lời hứa hẹn nào.
Âu Văn Phú mặc chiếc áo gió màu đen đứng ở
ngoài cửa một tòa biệt thự lớn. Dáng người cao ngất anh tuấn của Âu Văn
Phú cũng không hề bị đêm đen che lấp, ngược lại, lại càng hiện ra thêm
rõ ràng thêm chói mắt. Anh càng không ngừng ấn vào chuông cửa của biệt
thự, một tiếng lại một tiếng, vô cùng kiên định, thế nhưng lại cũng
không được sự hồi đáp lại "A!" Mục Vũ Phi dựa tường lên tiếng chào hỏi
với Âu Văn Phú.
"A!" Âu Văn Phú bị sợ nhảy dựng lên! Sau khi nhìn thấy đó chính là Mục Vũ Phi thì anh vỗ ngực, nói vẻ không được vừa lòng: "Em đó, cô nhóc này! Em thật sự đã hù chết người rồi đấy! Không
có việc gì thì trở lại đi ngủ đi, đừng quấy rầy anh đây bàn chuyện chính sự!"
Mục Vũ Phi bĩu môi, đi đến bên người Âu Văn Phú đạp
đạp vào cửa, kêu to một tiếng, mở cửa ra! Âu Văn Phú kinh ngạc nhìn Mục
Vũ Phi, vội lên tiếng hỏi cô đây là muốn làm gì?
"Anh nghĩ
muốn đạp hư ngôi nhà thân yêu này của tôi, cũng phải xem xem, tôi có vui lòng hay không vừa ý nữa chứ." Mục Vũ Phi rảnh rang nói.
Ngay khi Âu Văn Phú còn đang trợn mắt há hốc mồm, thì cũng là lúc, cửa được
mở ra. Từ bên trong nhà, có một cô gái trẻ mặc đồ mặc ở nhà đi ra, dung
mạo thanh tú xinh đẹp.
"Chị không biết là mình đang mang
thai hay sao? Hôm nay lạnh như thế này, có phải lại chị ngại phải sống
rất dễ chịu hay không?" Cô gái trẻ thấy mũi của Mục Vũ Phi bị đông lạnh
đến nỗi bị đỏ bừng cả lên, chỉ biết cắn răng oán hận đỡ hông của Mục Vũ
Phi liền đi vào trong nhà.
Âu Văn Phú lập tức đi theo. Cô
gái trẻ ngược lại, trở tay muốn đóng cửa. Âu Văn Phú một tay chống đỡ
vào cửa, cười khổ mà nói: "Tôi đây là vệ sĩ của cô ấy, cho nên tôi phải
đi vào."
Cô gái trẻ nhìn thoáng qua Mục Vũ Phi vẻ hồ nghi.
Mục Vũ Phi thì lườm Âu Văn Phú một cái, khiến cho anh đầu đầy mồ hôi
lạnh, rồi sau đó, cô hướng về phía cô gái trẻ kia gật gật đầu.
Mục Vũ Phi ngồi xuống ở trên ghế sofa liền hướng về phía cô gái trẻ, kêu to một câu: "Xuân Nguyệt, tôi muốn uống sữa tươi, nóng!"
"Nhà
chị không người hầu à? Bây giờ lại muốn chạy tới nhà em uống sữa gì gì
đó!" Xuân Nguyệt than thở vẻ bất mãn, lại chuyển bước hướng phòng bếp.
Cô chân trước mới vừa đi, Âu Văn Phú liền lập tức nhảy dựng lên, hồ nghi nhìn Mục Vũ Phi.
"Làm cái gì vậy? Không có việc gì thì về nhà đi ngủ đi, đừng ở đây quấy rầy
tôi làm chuyện nghiêm chỉnh!" Mục Vũ Phi nói xong cũng không hiền hậu nở một nụ cười, "Xuân Nguyệt nói gần đây có tên du côn quấy rầy cô ấy, mỗi ngày từ sớm đến tối cũng đều đến nằm vùng ở chỗ này của cô ấy. Nếu
không có việc gì, thì lại gọi điện thoại cho cô ấy để quấy rầy, buổi tối còn nghĩ muốn không ngừng ấn chuông cửa nhà của cô ấy! Điều cực kỳ khôi hài ở đấy chính là, cô ấy đã từng gọi điện thoại đến số 110, thế nhưng
lại, chưa từng thấy có người nào đón nhận điện thoại của cô ấy. Hàng xóm láng giềng mỗi người đều vô cùng tức giận nhưng không ai dám nói ra. "
(*) Số điện thoại 110 ở Trung Quốc là số điện thoại nóng, giống như số điện thoại 113 của Việt Nam.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT