Âu Văn Phú da mặt đỏ lên, rồi sau đó lại buồn bực ngồi trở lại ở bên
người Mục Vũ Phi. Nghẹn một hồi, Âu Văn Phú mới hỏi: "Tại sao em lại
biết cô ấy?"
Mục Vũ Phi sờ sờ cằm, rồi sau đắc ý nói: "Năm
trước tôi cùng với Tư Tư đi đến một câu lạc bộ tư nhân Nhạc Di để vui
chơi. Tôi nói muốn gọi vài cô gái trẻ tới để tiếp rượu. Cô ấy liền dẫn
theo một đám mỹ nữ đến để cho tôi tuyển chọn. Ánh mắt của tôi thật là
độc, nhất thời liền tìm thấy đóa hoa Mẫu Đơn này ẩn giấu trong đám hoa
kia, sau đó đã tuyển chọn lấy cô ra ngoài!"
Âu Văn Phú vội
chống đỡ vào ghế so pha. Anh có chút choáng váng. Mục Vũ Phi và Tư Tư,
hai cô gái này vậy mà cùng nhau đi uống rượu bên ngoài? ! Lại còn gọi cả tiểu thư tiếp rượu nữa chứ? Thế nhưng mà lại khiến cho ông chủ của Nhạc Di tiếp đón như thế???
Lại nói thời điểm trước đó, Tư Tư đã nghe thấy bạn bè trong nhóm nói mỹ nữ trong Nhạc Di đặc biệt nhiều. Có
rất nhiều đàn ông đều thích đi vào trong đó để mà phong lưu khoái hoạt.
Tư Tư liền thừa dịp Lục tử không ở nhà, liền khuyến khích Mục Vũ Phi
cùng cô đi xem một chút. Mục Vũ Phi khi đó rất nhàm chán, liền giơ tay
đồng ý với đề nghị này. Xuân Nguyệt trút bỏ đi trang phục chính là một
cô gái trẻ nhà bên thanh thuần. Thế nhưng mà cô thực sự lại nắm giữ vị
trí ông chủ của Nhạc Di. Thời điểm Mục Vũ Phi muốn Xuân Nguyệt đến tiếp
rượu tất cả mọi người đều cực kỳ kinh ngạc, chỉ có Tư Tư là hứng trí
bừng bừng vỗ vỗ lên ghế so pha ý bảo Xuân Nguyệt nhanh chút mau ngồi
xuống. Xuân Nguyệt cảm thấy có ý tứ, liền nói với mọi người lui ra, rồi
sau cười nhẹ nhàng hỏi các cô muốn uống gì. Mục Vũ Phi gọi sữa, còn Tư
Tư gọi nước trái cây.
Mục Vũ Phi và Tư Tư thuộc loại người
dễ làm quen, ba người nói chuyện với nhau thật vui. Từ đó về sau Tư Tư
sinh ra có nồng hậu hứng thú đối với Nhạc Di, không có việc gì liền hẹn
Mục Vũ Phi hoặc là Doãn Tiểu Nhu cùng tiến đến. Về sau Mục Vũ Phi bụng
lớn nên lười đi lại, chính là không có việc gì liền điện thoại đùa giỡn
một chút với Xuân Nguyệt.
Vừa rồi Mục Vũ Phi từ nhà họ Vũ
trở về, liền nhìn đến Âu Văn Phú đứng ở cửa nhà Xuân Nguyệt nhấn chuông
cửa, xem bộ dáng là đứng hồi lâu rồi, cô không tự chủ liền đã đi xuống
xe, đến xem náo nhiệt.
Xuân Nguyệt mang cốc sữa vẫn còn nóng đặt ở trước mặt Mục Vũ Phi, thúc giục cô nhanh uống một chút.
"Gần đây Tư Tư kia có còn chạy đến nơi này nữa không?" Mục Vũ Phi hỏi.
"Cô ấy gần đây không thấy xuất hiện, bất quá chồng cô ấy thì lại đến đây một lần." Xuân Nguyệt cau mày nói.
"Vậy sao? Anh ấy đến làm gì?"
"Anh ấy đến là muốn bảo em hãy cách xa vợ anh ấy ra một chút. Trước khi đi
còn lầu bầu lẩm bẩm, đã không cho phép cô ấy đi với một người như Mục Vũ Phi, bây giờ lại tới nữa một người như em."
"Chuyện này. . . Em cứ coi như là chị chưa từng có hỏi em câu kia được hay không?" Mục
Vũ Phi phẫn nộ nâng lên cái cốc bắt đầu uống sữa tươi. Thẳng đến khi cái cốc nhìn thấy đáy, cô mới miễn cưỡng duỗi thắt lưng, đứng dậy bước đi.
Xuân Nguyệt vội ngăn cản Mục Vũ Phi lại, nói với cô hãy mang cái người đàn
ông vẫn luôn luôn trầm mặc đang ngồi ở trên so pha kia cùng đi. Mục Vũ
Phi hồ nghi nhìn Xuân Nguyệt nói: "Chị đến chính là để uống sữa tươi,
anh ta đi theo chị thì có liên quan gì chứ? Lại nói, thời điểm em hỏi
chị, chị chỉ là gật đầu, không phải là không trả lời em đó sao?"
Nói xong, Mục Vũ Phi cũng không quay đầu lại mà thẳng bước đi. Xuân Nguyệt
thì bị tức giận đến giơ chân. Mục Vũ Phi đáng chết kia, vậy mà lại dám
thiết kế cô!
Âu Văn Phú đứng dậy đi về hướng Xuân Nguyệt.
Xuân Nguyệt kinh hãi, cô từng bước lui về phía sau, rút lui thẳng đến
đến góc tường, không còn chỗ nào có thể trốn được, cô mới kiên trì nhìn
thẳng vào Âu Văn Phú.
Âu Văn Phú một mặt hắc tuyến nhìn Xuân Nguyệt, trong ánh mắt phát ra sự tức giận muốn giết người. Cái cô gái
này, cái cô gái này, cư nhiên sau khi ngủ cùng với anh rồi liền bỏ chạy, lại còn để lại ở đầu giường của anh một xấp tiền mặt cùng một tờ giấy,
trên đó ghi một dòng chữ to: Tiền bạc hai bên đã thoả thuận xong! Âu Văn Phú nghiến răng nghiến lợi, cười lạnh lùng hướng về Xuân Nguyệt. Cái cô gái này quả nhiên là cái dám sờ đuôi cọp, chủ định không sợ chết, hơn
nữa mấy ngày nay còn tỏ vẻ muốn trốn anh, cô trốn rất vui vẻ đúng không?
"Tôi lại không nợ gì của anh hết! Anh dựa vào cái gì mà phát giận đối với
tôi? Tôi đã trả tiền !" Xuân Nguyệt cố sống cố chết đẩy Âu Văn Phú ra,
nhưng không ngờ thân thể của Âu Văn Phú lại rất rắn chắc. Hai người bọn
họ căn bản vốn dĩ cũng không phải là cùng một cấp bậc!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT