Mục Vũ Phi ha ha cười lạnh: "Không phải là anh yêu thích sự lưu manh của em hay sao? Gần đây không phải là anh đã trôi qua những ngày cực kỳ thoải
mái hay sao? Áo cơm tự bản thân quản lý, nửa đêm không có người đắp chăn cho, anh trải qua cuộc sống vui vẻ chứ?"
Vũ Thiên lắc đầu
liên tục, thời gian trôi qua vừa rồi thật sự đã làm cho anh buồn bực vô
cùng. Anh rốt cục đã hiểu rõ cái gì gọi là không có người quản lý rồi.
Trong dĩ vãng, khi anh còn chưa có đói bụng, Mục Vũ Phi liền thu xếp cho anh ăn cơm, chờ đồ ăn bày lên bàn thì cũng đúng lúc anh đã đói bụng
rồi, Mục Vũ Phi bấm đốt ngón tay thời gian, luôn luôn bấm đốt ngón tay
cực kỳ chuẩn. Nhưng mà gần đây, khi mà anh đói bụng thì chỉ có thể tự
bản thân mình đi tìm cái ăn, Hơn nữa, đồ ăn gần như là đều không hợp
khẩu vị đối với anh. Vũ Thiên sớm đã bị Mục Vũ Phi dỗ dành cái miệng đến xảo quyệt rồi. Thời điểm anh chưa kết hôn thì quần áo của anh đều là do nữ giúp việc đến giặt giũ. Sau khi anh kết hôn thì Mục Vũ Phi luôn luôn kiên trì tự mình làm công việc giặt giũ này. Trên quần áo của anh có
một mùi hương thơm ngát nhàn nhạt. Thế nhưng mà quần áo mà nữ giúp việc
giặt giũ kia lại đều có một hương vị ngọt ngấy làm cho Vũ Thiên cảm thấy thật không thích ứng.
Để cho Vũ Thiên bị hỏng mất chính là, vào ban đêm anh luôn luôn bị cái lạnh đông cứng làm cho bị tỉnh giấc.
Vũ Thiên phát hiện ra, ở trên người bản thân mình, đến ngay cả cái góc
mền cũng không có! Nguyên nhân là Mục Vũ Phi luôn chán ghét việc bao
quấn chăn, mà cô luôn thừa dịp trước khi anh bị lạnh làm cho tỉnh lại,
trực giác lợi dụng cô giống như dã thú vậy, mắt còn ngái ngủ mông lung
liền đã kéo chăn qua đắp cho anh, sau ôm anh ngủ!
Đây rốt
cuộc là hiền lương thục đức cái gì chứ? Mệt cho anh lúc trước kia vẫn
còn cảm động vì chuyện này không thôi, hậu tri hậu giác vừa thấy bản
thân liền thật ngu ngốc như vậy!
"Em là cố ý như vậy, đúng không?" Vũ Thiên híp mắt nhìn Mục Vũ Phi.
"Cái gì mà cố ý?" Mục Vũ Phi không hiểu, bàn tay mềm dò xét lên trên trán
của Vũ Thiên, hỏi lại, vẻ có chút nghi ngờ, "Có phải là anh đã bị phát
sốt rồi hay không, hả ? Cũng bắt đầu nói mê sảng rồi đó!"
"Đó là do tay của em mát thôi!" Vũ Thiên hầm hừ kéo tay của Mục Vũ Phi
xuống, "Trước kia anh ôm em, em luôn sẽ bảo anh quay lưng lại đi, em
muốn ôm anh ngủ. Mục Vũ Phi em như vậy là cố ý đúng không? Gần đây em
không ôm anh nữa, anh phát hiện ra, anh vậy mà không thể nào ngủ an ổn
được nữa rồi !"
Mục Vũ Phi vừa nghe thấy Vũ Thiên nói như
vậy, xoẹt một cái mặt liền đỏ rực lên, rồi sau đó liền xanh tái đi. Mục
Vũ Phi nhéo nhéo vào cánh tay của Vũ Thiên, cười dữ dằn nói: "Ngài vẫn
luôn ôm em đi ngủ cực kỳ an ổn đúng không ? Nhưng mà anh có biết hay
không, mỗi một lần em xoay người, anh cũng đều xoay người theo em luôn?
Ôm thì liền ôm đi, cái tay của anh lại còn đặc biệt không thành thật!
Anh nghĩ rằng em đây là nguyện ý ôm anh hay sao? Hừ, nếu như không phải
là cái tay của anh không thành thật, mỗi lần đều đánh thức em như vậy,
ai hơi đâu mà ôm anh ngủ chứ!"
Vũ Thiên thật sự không biết
còn có chuyện như thế, nhưng mà anh cảm thụ được lực nắm của Mục Vũ Phi, cũng biết được sự thật quả thật là như thế. Anh lúng túng nói: "Còn cái chuyện kia, kỳ thực anh là cực kỳ yêu thích nó, mà vì đã nên nghĩ không có lúc nào là không muốn sờ vào nó. . ."
Hừ, cái đồ không
biết xấu hổ! Mục Vũ Phi khinh bỉ anh rồi. Vũ Thiên vội vàng lấy tay xoa
xoa cái bụng của Mục Vũ Phi, xoa đi xoa lại, tựa như là muốn sờ ra hình
dáng của đứa nhỏ vậy.
"Kỳ thực anh thật hy vọng em có thể sinh ra con gái, tính cách giống em, nhưng mà trưởng thành thì phải giống anh!"
Khóe miệng của Mục Vũ Phi rút gân, cái ý tứ gì đây chứ? Bản thân lớn lên mà
bị xấu thì phải làm thế nào đây? Mục Vũ Phi hất tay Vũ Thiên ra, nói đầy vẻ khinh thường: "Muốn con gái thì bản thân anh tự sinh đi, em mang
thai cả hai đứa này đều là con trai đó."
Vũ Thiên có chút kinh ngạc hỏi: "Vì sao em lại nói xác định như vậy?"
Mục Vũ Phi lạnh mặt nhìn Vũ Thiên nói: "Lần trước em đi bệnh viện, chính là thời điểm mà ngài đã ở bệnh viện cùng với cái cô Khang Từ kia, còn đang mải tình chàng ý thiếp đó, bác sĩ đã nói với em như vậy. Em quên mất vụ này rồi, cho nên không nói."
Vũ Thiên vội bảo Mục Vũ Phi
dựa vào ở đầu giường, đưa tay vuốt ve bụng của cô miệng nói có chút kích động: "Hai ông nội nhà mình, nếu biết được chuyện này, sợ là cao hơn
hứng đến hỏng rồi! Vậy mà thật sự cả hai đứa đều là con trai cả!"
Không thể ngờ rằng anh lại bỏ qua lời nói của cô như vậy! Mục Vũ Phi vuốt ve
tay Vũ Thiên, nói chèn ép anh: "Không phải là anh nói thích con gái hay
sao? Vì sao biết đây là con gái thì lại liền kích động như vậy? Đúng là
đồ hai mặt mà!"
"Là con trai đúng là tốt nhất, hơn nữa, tốt
nhất là khi trưởng thành thì giống em, tính cách giống anh!" Vũ Thiên
thay đổi sang bàn tay kia, tiếp tục vuốt ve cái bụng của Mục Vũ Phi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT