CHƯƠNG 509

Tuy trong ghi âm có giọng của Tiêu Nhĩ Giai, nhưng không có hình ảnh cụ thể, không thể kết tội.

Phùng Tấn đã nhận tội, trong bút ghi âm đồng thời có cả giọng của Phùng Tấn và Tiêu Nhĩ Giai, hai người họ đều có mặt ở hiện trường.

Mọi người nhìn sự thay đổi trước mặt mà mờ mịt.

An Diệc Diệp quýnh lên: “Không phải anh ta! Không phải anh ta! Tiêu Nhĩ Giai mới là người đẩy tôi xuống vực!”

Thẩm phán cau mày, giơ cây chuỳ trong tay lên gõ xuống để mọi người yên lặng.

Ông ta trầm giọng bảo: “Chúng tôi đã thảo luận, Phùng Tấn tự thừa nhận lỗi lầm của mình, và vì Tiêu Nhĩ Giai không đủ bằng chứng nên được phán không có tội.”

Sau đó có người tiến lên đưa Phùng Tấn đi.

Anh ta đột nhiên giãy giụa, Tiêu Nhĩ Giai tưởng anh ta đổi ý, trong lòng lập tức sợ hãi.

Không ngờ anh ta chỉ tiến lên, nói nhỏ vào tai cô ta: “Chăm sóc tốt con của chúng ta.”

Nói xong anh ta quay người, quả quyết đi theo cảnh sát.

Sau khi tất cả mọi người đều đi, Tiêu Nhĩ Giai mới nở một nụ cười mãn nguyện.

An Diệc Diệp nhìn cô ta: “Cô đối xử với người yêu cô như vậy à?”

Tiêu Nhĩ Giai lập tức lộ ra bộ mặt thật, cô ta nhìn An Diệc Diệp.

“Thế thì sao? Chỉ cần tôi sống sót là được, ai muốn vào tù chứ?”

Nói xong cô ta cởi bộ đồng phục tù nhân trên người, ném xuống đất, xoay người bước ra ngoài.

An Diệc Diệp nhíu mày, lấy lại bút ghi âm trong tay thẩm phán rồi xoay người đuổi theo ra ngoài.

Chính An Diệc Diệp cũng không ngờ Phùng Tấn sẽ đột nhiên ra mặt nhận mọi tội danh về mình.

Mà vì thế Tiêu Nhĩ Giai được tuyên bố trắng án.

Ngày được thả tự do, Tiêu Nhĩ Giai đắc ý bước ra khỏi toà án.

Cô ta đã hoàn toàn lãng quên Phùng Tấn.

Quay đầu nhìn An Diệc Diệp sau lưng, cô ta cười đắc ý.

“Thế nào? Có phải rất thất vọng không? Có phải cô chỉ mong bây giờ tôi bị bắt vào tù không?

Xin lỗi nhé, cô không nắm được điểm yếu của tôi đâu, từ bỏ đi.”

Nói xong cô ta đi đến bên đường, mở cửa chiếc xe đã đỗ sẵn ở đó rồi ngồi vào.

Dư Nhã Thiểm nhìn An Diệc Diệp vẫn đang đứng bên ngoài, hỏi: “Cô làm cách nào khiến cho Phùng Tấn nhận hết tội thế?”

“Tôi nói với anh ta là tôi mang thai rồi.”

Cô ta sờ bụng mình: “Aiya, trong này có một bé cưng, làm sao tôi vào tù được!”

Nói xong vẻ mặt Tiêu Nhĩ Giai đột nhiên lạnh đi.

“Lần trước khi phá bỏ đứa con của anh ta, bác sĩ đã nói sau này tôi không thể có thai được nữa.

Tên ngốc kia thật sự tin tôi. Thôi bỏ đi, nếu không có anh ta thì bây giờ người ngồi tù đã là tôi rồi.”

Cô ta lấy kính râm ra đeo, duỗi hai tay.

“Bây giờ tôi lại tự do rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play