CHƯƠNG 508

Nói xong cô ta che mặt khóc.

Phùng Tấn cau mày, do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu.

“Được rồi, lát nữa em đừng nói gì, anh sẽ nói với họ tất cả mọi chuyện đều do một mình anh làm. Em chỉ bị anh uy hiếp thôi.”

Anh ta duỗi tay ôm Tiêu Nhĩ Giai vào lòng: “Em sẽ không sao đâu, con của chúng ta cũng vậy.”

Trong lòng Tiêu Nhĩ Giai mừng như điên nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra buồn bã.

“Được, em tin anh.”

Nửa giờ sau.

Khi Tiêu Nhĩ Giai và Phùng Tấn trở lại toà án lần nữa, luật sư đang định hỏi thì Tiêu Nhĩ Giai đột nhiên bật khóc.

Mà Phùng Tấn ở bên cạnh cô ta lại nói: “Không cần hỏi nữa, chính tay tôi đã đẩy An Diệc Diệp xuống vực, tất cả đều do một mình tôi làm.”

An Diệc Diệp nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta.

Tại sao?

Tai sao Phùng Tấn lại vì Tiêu Nhĩ Giai mà hy sinh đến vậy?

Là anh ta tự nguyện sao?

Luật sư của An Diệc Diệp cũng sững sờ.

Anh ta nhanh chóng phản ứng lại rồi hỏi: “Chúng tôi nghe thấy rất rõ ràng giọng nói của Tiêu Nhĩ Giai trong đoạn ghi âm.”

Giọng điệu của Phùng Tấn rất thờ ơ.

“Đó là vì tôi uy hiếp Tiêu Nhĩ Giai, cô ấy bị tôi uy hiếp nên mới tới vách núi cùng tôi, là tôi đe doạ cô ấy nói với An Diệc Diệp.”

Mọi người đều sốc khi thấy sự thay đổi này, Phùng Tấn lại nói tiếp: “Người ra tay cuối cùng đẩy An Diệc Diệp xuống vực là tôi.”

Luật sư nghi ngờ nhìn hai người rồi hỏi: “Cô Tiêu, xin hỏi lời anh ta nói có phải sự thật không? Là anh ta đẩy An Diệc Diệp xuống vực ư?”

Tiêu Nhĩ Giai lau nước mắt, vừa khóc vừa nói: “Đúng, là Phùng Tấn. Anh ta uy hiếp tôi, ép tôi phải đứng bên cạnh, cố ý khiến tôi và An Diệc Diệp cãi nhau, cuối cùng nhân lúc tôi không đề phòng, anh ta đã đẩy An Diệc Diệp xuống biển.”

Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!

Cô ta khóc không thành tiếng như thể chịu uất ức lớn lắm.

“Tôi cũng từng muốn tìm An Diệc Diệp về nhưng Phùng Tấn không cho tôi đi, anh ta đã dẫn tôi đi nơi khác.”

An Diệc Diệp không khỏi đứng lên, chỉ vào Tiêu Nhĩ Giai: “Là người đương sự, tôi biết rõ người đẩy tôi xuống là Tiêu Nhĩ Giai!”

Tiêu Nhĩ Giai lắc đầu, buồn thương lên tiếng: “An Diệc Diệp, tôi biết cô hận tôi, cô lấy Khúc Chấn Sơ thay tôi nên cô rất bất mãn. Nhưng cô cũng không thể hãm hại tôi như vậy, chỉ dựa vào lời nói một phía của cô, cô có còn bằng chứng gì nữa không?

Cho dù Phùng Tấn đã tự nhận lỗi, cô cũng phải kéo tôi xuống nước sao? Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì?”

Nói rồi cô ta lại bật khóc.

Lúc này Phùng Tấn lại nói: “Không cần thẩm vấn nữa, tôi là hung thủ làm nên mọi chuyện, bắt tôi đi.”

Thẩm phán đau đầu nhìn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play