Tống Vân Tề tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, sau đó cầm di động đi xuống lầu, kiếp trước, hôm này là ngày cậu đến trường tham gia một cuộc thi, mà nguyên nhân cậu không gả cho nhà họ Hoắc cũng là từ đây mà ra.

Có lẽ, mọi chuyện bắt đầu thay đổi vào ngày này, nhưng cậu lại không nhận ra.

Tống Vân Tề học chuyên ngành lịch sử, nhưng đồng thời cậu còn là một người đam mê máy tính. Đây là một cuộc thi thiết kế và phát triển phần mềm cho máy tính do trường tổ chức, Tống Vân Tề đã sớm chuẩn bị xong mọi thứ, nhưng một đời trước, cậu đã không tham gia vào cuộc thi.

Ngay khi Tống Vân Tề đi xuống lầu, cậu nghe thấy Tống Hồng Đạt đang giáo huấn Tống Vân Kha, giọng còn đặc biệt lớn, giống như là cố ý nói cho cậu nghe vậy.

Tống Vân Tề nhìn những người trước mặt này, nỗi hận trào dâng, hai tay không ý thức được mà siết chặt, cậu nhìn chằm chằm bọn họ, như thể sẽ lao vào đấm một cái.

Không được, bay giờ vẫn chưa phải lúc, không được, phải nhịn xuống, nhịn xuống!

Sau khi tự thôi miên bản thân hết lần này đến lần khác, Tống Vân Tề chậm rãi thả lỏng nấm đấm, ngẩng đầu lên.

"Đứa nhỏ này, con không nghe thấy ba ba đang gọi sao? Sao mới sáng sớm mà đã ngơ ngẩn thế này?" Tống Vân Tề vừa bình tĩnh liền nghe thấy những lời này, có chút sững sờ, hai mắt mở to nhìn người vừa lên tiếng, Giang Hải Liên.

"Mẹ, mẹ vừa nói cái gì vậy? Vừa rồi con đột nhiên choáng váng không nghe thấy." Sau khi đem hận ý giấu sâu vào lòng, Tống Vận Tề mới có thể bình tĩnh trả lời. Tống Vân Tề cau mày, cảm thấy trong phòng có một mùi gì đó là lạ, rất khó chịu.

"Sao lại choáng váng? Nhanh, đến đây đi, mau ăn sáng, ba con vừa nói sẽ để em trai con đưa con đến trường, dù sao hôm nay nó cũng không có tiết học." Giang Hải Liên vừa nói vừa kéo cậu ngồi xuống bàn ăn điểm tâm.

Tống Vân Tề nhận ra có lẽ cậu đã đánh giá thấp lòng căm thù của mình đối với họ, hoặc là đánh giá thấp khả năng chịu đựng của bản thân, ngay khi Giang Hải Liên chạm vào vai cậu, cậu dùng một tay đẩy người ra, chạy vào phòng vệ sinh ở lầu một nôn thóc nôn tháo.

Giang Hải Liên nhanh chóng chạy theo, "Đứa nhỏ này, không biết sáng sớm đã xảy ra chuyện gì, con bị cảm à? Hay là hôm nay đừng đi thi nữa nhé." Cô vừa nói vừa vỗ nhẹ vào lưng Tống Vân Tề, nháy mắt cậu nôn càng lợi hại hơn, thậm chí còn có ý nghĩ muốn bẻ gẫy cái tay đang đặt trên lưng mình! Bàn tay này khiến cậu cảm thấy thật ghê tởm.

Cậu nôn đến dạ dày trống rỗng không còn gì, nhưng khi nhìn đến Giang Hải Liên, dạ dày lại muốn sôi trào, người phụ nữ này thật ghê tởm.

Người phụ nữ này mang bộ mặt người mẹ tốt đưa khăn giấy cho cậu, lấy nước cho cậu súc miệng, diễn không thể nào chê được, nhưng Tống Vân Tề vừa ghét vừa cảm thấy ghê tởm.

Còn Tống Hồng Đạt không một lời hỏi han, mà chỉ tìm cơ hội để cậu ngồi xe của Tống Vân Kha đến trường.

Cậu và Tống Vân Kha học chung trường, nhưng khác chuyên ngành, hôm nay cậu sẽ tham gia cuộc thi, mà Tống Vân Kha muốn đưa cậu đi cũng là việc bình thường, chẳng qua... Tống Vân Tề cười nhẹ nói với Tống Vân Kha: "Lấy xe của anh đi, buổi chiều anh tự lái xe về."

Tống Vân Kha nghe thấy vậy, vẻ mặt trở nên không thích hợp, Tống Vân Tề nhìn chằm chằm, "Sao vậy? Xe của anh định kỳ nào cũng kiểm tra, rất an toàn, mà nếu em không muốn cùng anh đến trường cũng không sao. Nhìn mặt em không được tốt, hay là ở nhà ngủ đi?"

Tống Vân Kha vội vàng lắc đầu, " Không phải, chỉ là hôm nay có chút không thoải mái." Sau đó, hắn liếc mắt nhìn về hướng gara, nói: "Vậy thì lấy xe của anh đi, đưa chìa khóa cho em, em sẽ lái." Tống Vân Tề sảng khoái ném chìa khóa cho hắn "Vậy thì anh đứng đây chờ."

Tống Vân Kha cầm chìa khóa đi về hướng gara, vừa đi vài bước liền lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi, Tống Vân Tề chậm rãi theo sau, Tống Vân Kha nói chuyện rất nhỏ, nhưng cậu vẫn có thể đoán được đại khái, hắn nói trong xe có bom hẹn giờ.

Đời trước, cậu kiên quyết lái xe đi học, vừa lên xe liền nhìn thấy trên đó có bom hẹn giờ, xe ở trong gara, đột nhiên có một quả bom hẹn giờ nhưng người trong nhà không một ai kinh ngạc, cứ giục cậu đi nhanh. Vì vậy mà cậu buộc phải ngồi xe của Tống Vân Kha, cũng thật khéo là chiếc xe này bị hư giữa đường khiến cậu bỏ lỡ cuộc thi, không được giải thưởng.

Đặc biệt là ngay ngày hôm sau, người nhà họ Hoắc lại đến cửa cầu thân.

Mà ở đời trước cậu vô cùng để ý cuộc thi này, cậu liền giận chó đánh mèo với Tống Vân Kha, ý tưởng đem Tống Vân Kha gả cho nhà họ Hoắc cũng là cậu đưa ra, cứ tưởng là cậu trả thù Tống Vân Kha nhưng thật không ngờ tất cả đều là kế hoạch của nhà bọn họ.

Người nhà họ Tống đã sớm biết có người đến cầu thân, họ lập ra kế hoạch này hòng để cậu rơi vào.

Mà ở đời trước, cậu đúng là đã ngu ngốc bước vào bẫy.

Nay, một đời lặp lại, cậu sẽ còn ngu ngốc như vậy nữa sao?

Tống Vân Kha không biết phía sau có người, lái xe ra đợi trước cửa, trong gara ngoài xe hơi thì còn có một chiếc xe máy, Tống Vân Tề trực tiếp lên xe máy, chiếc xe này là của cậu, tất nhiên là cậu sẽ có chìa khóa. Trong lúc Tống Vân Kha đang chờ, cậu đã lái xe máy ra "Chúng ta đua xem ai nhanh hơn đi?"

Cậu không cho Tống Vân Kha cơ hội nói chuyện, trực tiếp lái môtô, chiếc xe rời đi, trừ việc phải dừng vài cái đèn giao thông, một đường còn lại đều thông suốt.

@Tiểu Minh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play