Editor: Tiểu Minh
"Tam gia! Điều ngài vừa mới nói là thật sao?" Điện thoại vừa được bắt máy, Tống Vân Tề liền trực tiếp hỏi ra vấn đề của mình.
Đầu dây bên kia, Hoắc Khải sửng sờ cả nửa ngày, sau đó mới nói: "Đương nhiên!"
Tâm Tống Vân Tề nhất thời chìm xuống, "Tam gia, xem ra chúng ta không thể ở chung một chỗ rồi." Tống Vân Tề hận không thể ngước mặt nhìn trời, thật là nắng đến ưu thương a.
"..... Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?" Hoắc Khải chưa từng tiếp xúc qua người như Tống Vân Tề, thế nên hắn không hiểu đây rốt cuộc là tình huống gì.
"Tôi đã mấy ngày không tới trường học rồi, cảm giác như đang xem thiên thư vậy!" Tống Vân Tề ăn ngay nói thật.
Lúc này Hoắc Khải minh bạch rồi, "Muốn tôi dạy kèm cho cậu không?"
Tống Vân Tề nghĩ rằng, cậu không chỉ muốn hắn làm thầy giáo dạy kèm tại nhà, mà còn muốn đến nhà hắn ở, cậu thật sự không muốn ở tại Tống gia nữa, nhưng nếu cứ nói ra như vậy, có phải là có chút không rụt rè hay không?
"Muốn!" Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cậu vẫn trả lời như đinh đóng cột.
Hoắc Khải là người như thế nào, với phản ứng của Tống Vân Tề hắn đã đoán được đây là tình huống gì, Hoắc Khải trực tiếp hỏi: "Cậu đang ở đâu, tôi sẽ cho người tới đón cậu."
Tống Vân Tề nháy mắt kéo căng khóe miệng, không khỏi cao hứng, "Ở trường học, Tam gia, tôi đứng ở cửa chờ ngài nha! Chính là nơi lần đầu chúng ta gặp nhau."
Tống Vân Tề nói xong, bước chân cũng bắt đầu động, đi đến chỗ đám người đang đứng ở cửa.
"Tốt, người của tôi rất nhanh sẽ đến." Hoắc Khải trả lời.
Tống Vân Tề lòng vui rạo rực cúp điện thoại, không cần quay về Tống gia, quá tốt rồi.
Cậu vừa ra tới cửa trường học, liền nhìn thấy Tống Vân Kha đang cùng một đám người từ trong trường học đi ra ngoài, trên tay còn cầm một chùm chìa khóa, xem bộ dáng này, chắc là đang khoe chiếc xe mới của hắn rồi.
Thời điểm này đời trước, Tống Vân Tề cũng không có chú ý lắm, cậu cảm thấy tuy rằng Tống Vân Kha là con riêng, như cuối cùng vẫn là con trai Tống Hồng Đạt, cho nên ông ta mua xe cho Tống Vân Kha cũng là chuyện bình thường, nhưng sau khi sống lại một đời, đầu óc Tống Vân Tề cũng đã thay đổi, việc này xem ra có chút gì đó không thích hợp.
Tống Vân Kha một chiếc lại một chiếc xe mới, mà cậu thì lại không có cái gì, vậy mà kiếp trước cậu lại ngu xuẩn không hề chú ý tới.
Tống Vân Tề đơn giản nhìn qua, không muốn để ý Tống Vân Kha, bọn họ nhiều người, có xung đột thì cũng là cậu chịu thiệt, hiện tại Tống Vân Tề phi thường thức thời.
Bất quá cậu không muốn trêu chọc Tống Vân Kha, cũng không có nghĩa là Tống Vân Kha sẽ không trêu chọc cậu, một người đi bên cạnh Tống Vân Kha lúc đi đến trước mặt cậu, còn trực tiếp đụng cậu một cái, "A, đây không phải là anh trai Vân Kha sao? Sao lại đứng ở chỗ này, hôm nay Vân Kha vừa được tặng một chiếc xe thể thao, anh có muốn cùng đi xem không?"
Tống Vân Tề nghiêm mặt lạnh lùng đem tay người nọ gỡ ra, "Anh trai? Tôi không có người em trai này, không sợ kêu đến mức cắn đứt đầu lưỡi sao."
Người nọ vừa nghe Tống Vân Tề nói xong, nhất thời liền nổ tung, "Ha ha, cho mày mặt mũi, gọi mày một tiếng anh, vậy mà đã đem mình nâng cao rồi sao, cũng không nhìn xem bản thân là cái thứ gì, sớm muộn gì cũng hạ tiện nằm xuống dưới thân nam nhân, còn có mặt mũi để nói à."
Sắc mặt Tống Vân Tề nháy mắt càng lạnh hơn, đây chắc là người phát ngôn của Tống Vân Kha.
Cậu không liếc mắt nhìn người nọ lấy một cái, thẳng tắp nhìn chằm chằm Tống Vân Kha, "Phải vậy không? Vẫn còn tốt hơn một số người vội vàng nhào vào lòng nam nhân, mà chả nam nhân nào thèm."
Tống Vân Kha còn đang tựa tiếu phi tiếu đứng nhìn Tống Vân Tề bị chê cười, sau khi nghe lời này của Tống Vân Tề liền không nhịn được, "Mày nói cái gì? Tống Vân Tề tao cảnh cáo mày, mày hiện tại bất quá chỉ là một kẻ bị Tống gia ruồng bỏ, mày cho là mày rời khỏi Tống gia thì còn có thể làm được trò trống gì!"
"Tôi quả thật không làm được gì, nhưng còn hơn đứa con riêng đến sau, không biết bằng cách nào mà vào được cửa Tống gia, hiện tại còn dám hô to gọi nhỏ, Tống Vân Kha mày là khờ thật hay không có đầu óc vậy?" Tống Vân Tề cười lạnh nhìn hắn.
Tống Vân Kha che giấu vô cùng tốt, bạn học của hắn không ai biết hắn là con riêng, lúc trước hai người cũng không có mâu thuẫn gì lớn, Tống Vân Tề tất nhiên khinh thường việc lan truyền Tống Vân Kha là con riêng, nhưng hiện tại nếu Tống Vân Kha đã trên chọc cậu, cậu không tránh được, tất nhiên cũng sẽ không để mình bị khi dễ.
"Mày!" Bàn tay Tống Vân Kha xiết chặt, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tống Vân Tề, kết tiếp còn muốn động thủ.
Những người chung quanh Tống Vân Kha đều một bộ dáng kinh ngạc, Tống Vân Kha vậy mà lại là con riêng? Ánh mắt nhìn hắn mang theo vài phần tìm tòi.
Tống Vân Kha nhìn phản ứng của mọi người xung quanh càng thêm tức giận, "Tống Vân Tề! Mày đừng có nói hươu nói vượn, tao thấy là mày chán sống rồi!"
Nói xong câu này, Tống Vân Kha trực tiếp động thủ đánh về phía Tống Vân Tề, Tống Vân Tề không phải là người giỏi đánh nhau, Tống Vân Kha đánh, cậu chỉ có thể trốn, sau khi trốn thì đánh lại, hai người không nói gì lao vào đánh nhau, người vây xem thấy tình huống không ổn, vội tới khuyên can, nói là khuyên, thật ra là giúp Tống Vân Kha đánh lại Tống Vân Tề, chỉ trong một lát, khuôn mặt Tống Vân Tề đã có thêm nhiều vết bầm.
Động thủ trước cửa trường học, nhất định khiến nhiều người chú ý, bảo vệ rất nhanh chạy tới, những người khác cũng xúm lại, cùng lúc đó, một chiếc xe con dựng lại sau lưng bọn họ, tài xế mở cửa xe bước xuống, chạy lại chỗ ngồi phía sau nói với người ngồi trong: "Tam gia, đã đến."
Cửa kính xe hạ xuống, tại chỗ ngồi phía sau lộ ra một khuôn mặt tái nhợt anh tuấn, thần sắc hắn không vui nhìn chằm chằm phía trước, "Đi xem, là tình huống gì?"
Ngô Thuyên vội chạy đi nhìn, phát hiện là đang có đánh nhau, mà chính giữa là Tống Vân Tề đang đứng, khóe miệng bị xuất huyết, trên mặt còn bị bầm tím, Ngô Thuyên nghĩ đến việc Tam gia đích thân đến đây đón người, biết phân lượng Tống Vân Tề trong lòng Tam gia không hề thấp, tất nhiên không dám chậm trễ, lập tức đi tới hướng Tống Vân Tề. Những người này đều là học sinh, làm sao có thể là đối thủ của Ngô Thuyên, rất nhanh Tống Vân Tề cũng được cứu ra, sắc mặt phi thường khó coi.
Trên mặt Tống Vân Tề toàn là vết thương, bọn Tống Vân Kha cũng không khá khẩm hơn là bao.
Tống Vân Tề quay đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên nhìn thấy xe của Hoắc Khải, Tống Vân Tề vẻ mặt đầy ủy khuất đi tới, "Tam gia, tôi có thể cáo trạng không?"
Hoắc Khải có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Tống Vân Tề còn có thể mở miệng ra nói những lời như vậy, hắn nói: "Cậu muốn cái trạng cái gì?"
"Tam gia, tôi bị người đánh, còn là quần ẩu, Tam gia có thể làm chủ cho tôi không?" Tống Vân Tề tội nghiệp nhìn hắn.
Vết thương trên mặt cậu không phải là nhẹ, một khuôn mặt dễ nhìn bị đánh thành như vậy, trong lòng Hoắc Khải không khỏi sinh ra vài phần thương tiếc.
"Có thể!" Hoắc Khải nhẹ nhàng vuốt cằm.
"Cám ơn Tam gia!" Tống Vân Tề lập tức lộ ra một nụ cười, bất quá vì trên mặt còn có vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.
"Đi gọi Ngô Thuyên tới đây, tôi có lời muốn nói."
Tống Vân Tề lập tức chạy đi tìm Ngô Thuyên, mà bảo vệ còn đang bắt người, chuẩn bị đưa đến phòng giáo vụ xử lý, Tống Vân Tề đi đến kêu Ngô Thuyên, chợt nghe thấy Tống Vân Khê chỉ vào mình nói: "Là nó, nó là người động thủ trước, chúng tôi bị nó đánh bất đắc dĩ mới đánh trả."
Những người khác cũng không muốn bị phạt, toàn bộ gật đầu tán đồng lời nói của Tống Vân Kha.
Tống Vân Tề nhịn không được xem thường một cái, ở trong lòng trào phúng đầu óc Tống Vân Kha một phen.
Cậu trước tiên đi kêu Ngô Thuyên, sau đó mới nói: "Chú ơi, con chỉ có một mình, bọn họ lại nhiều người như vậy, mọi người nhìn vết thương trên mặt con đi, con đâu có ngốc mà đi trêu chọc bọn họ trước? Chỉ cần là người có chút đầu óc đều nhìn ra, cũng không biết mặt mũi ở đâu mà nói như vậy."
Bảo vệ không nghe những lời này, "Mặc kệ các cậu là ai động thủ trước, các cậu là học sinh, vậy mà lại ở trước cổng trường đánh nhau, đi, toàn bộ đi với tôi đến phòng giáo vụ!" Vài bảo vệ tiến lên bắt người.
Trong đó còn có một người đuổi Ngô Thuyên đi, "Anh, nói anh đó, một người ngoài trường mà còn xen vào, đi theo chúng tôi một chuyến, hôm nay phải đem chuyện này giải quyết cho rõ ràng!"
Ngô Thuyên vốn không muốn đi, nhưng người Tam gia nhìn trúng lại dính vào chuyện này, tự nhiên muốn đòi lại một cái công đạo, Ngô Thuyên hướng về Hoắc Khải đang ngồi trong xe nói: "Tam gia yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này."
Sau đó tất cả mọi người bị đưa đến phòng giáo vụ, mặc kệ nguyên do đánh nhau là gì, chỉ cần đánh nhau thì đều sai, thế nên vừa đến phòng giáo vụ đã bị chủ nhiệm mắng một trận.
Ngô Thuyên canh ngay lúc chủ nhiệm ngừng chửi lên tiếng, "Chủ nhiệm, học sinh thì cần giáo dục, nhưng trước hết không phải nên hỏi nguyên nhân đánh nhau sao? Tôi nhớ là trước cổng có camera theo dõi, không bằng hãy xem để biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Lời nói của học sinh, cũng không thể đáng tin hơn so với sự thật được đúng không?"
Đội bảo vệ cũng nói: "Đúng vậy, trước cổng có camera, tôi sẽ gọi người đi xem, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra." Đội bảo vệ còn chỉ chỉ mấy người Tống Vân Kha, "Các cậu tốt nhất nên thành thật."
Lúc Tống Vân Kha đem mọi trách nhiệm đổ lên đầu Tống Vân Tề không hề nghĩ đến chuyện có camera theo dõi, mà bây giờ, bọn họ không chỉ chủ động khơi mào trước, còn độc ác cáo trạng trước, chỉ sợ xử phạt sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Tống Vân Kha biết không thể để họ xem camera, vì thế chủ động đứng ra, "Chủ nhiệm, em thừa nhận là chúng em động thủ trước, bất quá cũng tại vì nó nói em là con riêng, chủ nhiệm, nếu bị người khác nói như vậy, em nghĩ là ai thì cũng không thể nhịn được, em chỉ là nhất thời kích động.... " Mặc kệ Tống Vân Kha nói cái gì, Tống Vân Tề cũng không có ý tứ mở miệng nói chuyện.
Chủ nhiệm nghe xong lời nói của Tống Vân Kha liền đem tầm mắt chuyển lên người Tống Vân Tề, "Còn em? Em muốn nói gì?"
Tống Vân Tề không có gì muốn nói, Ngô Thuyên giúp cậu mở miệng, "Chủ nhiệm, trước cửa trường học lại có quần ẩu, việc này e rằng không thể giải quyết bằng mấy câu đơn giản như vậy, không lẽ, tất cả bọn họ đều là con riêng sao?" Ngô Thuyên không nói tỉ mỉ, nhưng lời nói đều ám chỉ việc này không đơn giản, không giống như kích động động thủ, ngược lại giống như mưu tính từ trước.
Chủ nhiệm rốt cuộc cũng minh bạch rồi, nhìn Ngô Thuyên, "Cho hỏi vị tiên sinh này là ai? Làm sao mà ngài lại biết nhiều chuyện như vậy?"
Ngô Thuyên cười nói: "Tam gia nhà tôi đến trường đón người, vừa vặn thấy được đứa nhỏ nhà mình gặp được chuyện như vậy, Tam gia sai tôi đi xử lý tốt mọi chuyện, hi vọng trường học có thể cho Tam gia một cái công đạo, Tam gia từ trước tới nay là một người rất bao che khuyết điểm." Tam gia, chủ nhiệm nghe thấy hai chữ này, trong nháy mắt có chút kích động, tại Yên Kinh này, có thể được gọi là Tam gia còn ai nữa?
Không đợi chủ nhiệm mở miệng, hiệu trưởng đã vội vàng chạy đến, đến nơi, còn có chút thở hổn hển.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT