"A!" Khi ngón tay cuối cùng bị chặt đứt, mặc dù đã không còn đầu lưỡi Tống Vân Tề vẫn nhịn không được kêu to một tiếng.

Nửa giờ trước, cậu bị đưa tới nơi này, còn chưa kịp nói cái gì, liền bị chính anh của mình cắt đứt đầu lưỡi, tiếp theo là ngón tay, mười ngón, từng cái một bị chặt đứt đến tận gốc.

Con dao cứa nhẹ trên mặt Tống Vân Tề, để lại vết máu, Tống Vân Tề đau đến mức không còn sức lực để ngăn cản, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng trên gương mặt, muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.

Người đàn ông thổi thổi vết máu trên dao găm "Tống Vân Tề, không nghĩ tới đúng không?"

Tống Vân Tề giương miệng kêu a a a không ngừng, ngoại trừ chính mình, chắc không ai có thể hiểu cậu đang nói gì.

"Đừng hoảng hốt, chân của mày còn ở đây, mày đừng lo lắng, tao sẽ không để cho mày chết một cách thoải mái."

"A!"

Vừa dứt lời, một chiếc rìu liền hạ xuống, tên vệ sĩ mà người đàn ông mang theo không chút do dự chém đứt chân của Tống Vân Tề, khiến cậu phải hét lên một lần nữa.

Người đàn ông câu khóe miệng, vỗ vỗ dao găm lên mặt Tống Vân Tề "Chân còn lại cũng chặt luôn đi."

"A!" Một lần nữa, chiếc rìu rơi xuống, hai chân và cơ thể hoàn toàn tách rời.

"Tống Vân Tề, nhất định là mày rất muốn biết tại sao tao lại đối xử với mày như vậy, đúng không?"

Ngoài đau đớn, Tống Vân Tề chẳng thể quan tâm đến chuyện gì khác, thậm chí cậu còn không có sức để bày tỏ sự căm ghét của mình với người đàn ông này.

"Tống Vân Tề, mày chỉ là một đứa con hoang, nếu đã không biết vật đó ở đâu, vậy thì mày đi chết đi!" Sau đó Tống Vân Tề lại không nghe thấy một âm thanh nào nữa, dường như cả thế giới đều đang im lặng, Tống Vân Tề biết, hẳn là cậu sắp chết rồi. Nếu, nếu cậu có thể sống lại một lần nữa, cậu sẽ không bao giờ làm một kẻ ngốc nữa, để rồi đến tận khi chết vẫn không được toàn thây.

Xuân sam mỏng manh, ấm áp, ánh nắng vừa phải chiếu vào phòng, xuyên qua rèm cửa nhẹ nhàng mang theo một tia ôn nhu.

Tư thế ngủ của người trên giường rất thoải mái, một nửa chăn bông được đắp lên trên người, nửa còn lại đè ở bên dưới, hai tay sờ sờ chân, đầu hướng về phía khác, một chiếc giường to đã bị chiếm đầy.

"Đinh linh linh... Đinh linh linh..." Tiếng chuông báo thức đột nhiên vang lên, người trên giường đột nhiên bừng tỉnh nhảy dựng lên, nhưng bởi vì chân bị chăn bông quấn lại, cậu nhanh chóng bị ngã xuống giường, cả quá trình chỉ mất vài giây đồng hồ, nhìn qua giống như đang luyện võ.

Tống Vân Tề chậm rãi đứng lên rồi ngồi xuống, nhưng sau đó lại ngây ngẩn cả người, cậu cúi đầu nhìn xuống tay mình với ánh mắt không thể tin được, sau đó cậu chạm vào chân mình, sờ sờ, cảm giác chân thật, chân vẫn còn.

Cậu không hề ghê tởm chút nào, dùng tay đã chạm vào chân chạm nhẹ lên đầu lưỡi, vẫn còn.

Làm sao có thể?

Tống Vân Tề ngạc nhiên nhiều hơn vui mừng, đau thật, chẳng lẽ chỉ là mơ thôi sao?

Không, cậu không tin đó chỉ là một giấc mơ, quá đau đớn, Tống Vân Cảnh và tất cả những người trong nhà họ Tống, cậu không thể quên được họ đã đối xử với cậu như thế nào!

Đôi mắt Tống Vân Tề bừng lên vô vàn hận ý, đôi mắt sưng lên và đỏ bừng.

Cậu nhanh chóng rời khỏi giường, cầm điện thoại di động đang đặt trên bàn lên, ngày 6 tháng 3 năm 15 sau Công Nguyên, điện thoại di động cho cậu viết rõ ràng và rành mạch.

Đây là hai năm trước, Tống Vân Tề nắm chặt di động, vẫn không thể tin được.

Cậu vẫn còn sống, thời gian là hai năm trước, vậy là cậu đã trở về hai năm trước sau khi chết?

Ngay sau đó, Tống Vân Tề nhếch miệng cười, cậu đã trở lại, trở về là tốt rồi, vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, và cậu vẫn chưa đưa ra sự lựa chọn.

Lúc này đây, cậu muốn tất cả mọi người trong nhà họ Tống, và tất cả những người có lỗi với cậu ở kiếp trước sống không bằng chết, nợ máu trả bằng máu!!

Nụ cười nơi khóe miệng và ánh mắt đầy thù hận khiến Tống Vân Tề như bị ma nhập.

Tuy nhiên, không phải cậu quay lại là để trả thù sao?

Ngày 6 tháng 3, thật sự là khoảng thời gian tuyệt vời, nụ cười của Tống Vân Tề không hề giảm đi, nhưng lần này cậu không còn mang theo nỗi hận sâu sắc như lúc đầu nữa, mà nhiều hơn là sự bất đắc dĩ.

Những sự kiện đã diễn ra trong kiếp trước vô cùng sinh động. Tống Vân Tề là con trai của nhà họ Tống ở Yên Kinh, tuy nhiên, nhà họ Tống ở Yên Kinh chỉ được xem là dân thường trong mắt của những người giàu. So với những nhà giàu có thật sự ở Yên Kinh thì Tống gia chỉ như một con kiến, dễ dàng bị nghiền nát chỉ với một ngón tay.

Có vô số người giàu có và những người được gọi là giàu có ở Yên Kinh, nhưng những thứ này chẳng là gì cả, so với những gia đình có truyền thống cả trăm năm ở đây thì đó chỉ là những người không đáng nhắc tới.

Hoắc gia, Yến gia, Hứa gia, Tiêu gia, bốn gia tộc lớn này có địa vị vô cùng cao ở Yên Kinh, họ là đối tượng mà tất cả các gia đình cầu vinh ở Yên Kinh hướng tới. Tứ đại gia tộc đứng đầu là Hoắc gia, cuối cùng là Tiêu gia, nhưng những người đàn ông nhà Hoắc gia sống không được bao lâu, đến nay Hoắc gia chỉ còn lại một người đàn ông duy nhất, đó là Hoắc tam gia Hoắc Khải.

Nhưng cố tình vị Hoắc tam gia này lại bị bệnh quấn thân.

Bà cụ nhà họ Hoắc cũng chính là bà nội của Hoắc Khải, vì để bảo vệ người đàn ông duy nhất của Hoắc gia, bà cầu thần bái Phật, thỉnh danh y, phàm là có hy vọng chữa khỏi cho Hoắc Khải bà đều tìm đến.

Người ta đồn rằng, không biết Hoắc lão phu nhân nghe được vị cao nhân nào nói rằng, bà cần tìm một người đàn ông sinh vào ngày dương tháng dương năm dương để kết hôn với Hoắc Khải, sau khi kết hôn thì sức khỏe của Hoắc Khải sẽ có thể khôi phục.

Không cần biết phương pháp này có hữu ích hay không, trong mắt bà Hoắc, bà ấy sẵn sàng thử mọi cách, miễn là còn có một tia hy vọng, mà Tống Vân Tề vô cùng may mắn, vì ở toàn bộ Yên Kinh này trừ cậu ra chỉ còn một cô gái là sinh vào ngày dương, tháng dương, năm dương.

Cho một người đàn ông lấy một người đàn ông để xung hỉ. Nghe qua thì thấy thật hoang đường. Nhưng nếu đối tượng là Hoắc gia, thì không thiếu gia đình muốn đưa con mình gả vào, nếu thực sự có thể trở thành ân nhân cứu mạng của Hoắc Khải thì sau này muốn gì được đó, bay lên làm phượng hoàng. Mà cho dù Hoắc Khải có chết, thì với tư cách là đối tượng kết hôn, cũng có thể được chia không ít tài sản, xem ra cũng sẽ không thiệt.

Tuy nhiên, sự việc do Tống gia truyền ra có chút khác biệt.

Có tin đồn rằng, Hoắc Khải mắc bệnh đã lâu, không chỉ vô nhân tính mà còn có nội tâm méo mó, độc ác, thích đùa bỡn các bé trai và các bé gái. Nhiều người đã nhìn thấy những cậu bé và cô bé đi vào nhà của Hoắc gia sau đó bị mất mạng mang ra. Mặc dù Hoắc Khải là một người bệnh không rời khỏi nhà của mình, nhưng danh tiếng của anh trong vòng xã giao của Yên Kinh cũng không được tốt cho lắm.

Tống Vân Tề chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ may mắn như vậy. Cậu không thích đàn ông, mặc dù hôn nhân đồng tính đã hợp pháp từ lâu nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến điều này, quan trọng hơn là cậu sợ, sợ mình sẽ vào hố lửa khi đến nhà Hoắc gia.

Tống Vân Tề không muốn đi, một số người trong gia đình họ Tống cũng không muốn cậu đi.

Tống Vân Tề có một người em trai tên là Tống Vân Kha, do cha của cậu Tống Hồng Đạt cùng một người phụ nữ ở bên ngoài sinh ra, chỉ kém hơn cậu một ngày tuổi. Do đau lòng cậu sẽ bị thiệt thòi, Tống gia để Tống Vân Kha thay thế cậu gả đi, chỉ kém có một ngày, Tống gia nghĩ rằng sẽ không có ảnh hưởng gì.

Tống Vân Tề cũng cảm thấy kiếp trước mình thật ngu ngốc khi nghĩ rằng cha cậu làm vậy là vì lợi ích của cậu.

Ha Ha, có lẽ chỉ đến lúc lâm chung cậu mới biết mình đã phạm phải sai lầm lớn như thế nào, rốt cuộc mình đã ngu ngốc đến mức nào.

Tống Vân Tề nghĩ Tống Vân Kha gã cho nhà họ Hoắc, những tưởng có thể lừa gạt được, nhưng không ngờ rằng Tống Vân Kha lại bị đuổi về, mặc dù nhà họ Hoắc không truy cứu nhà họ Tống, nhưng vị trí của Tống Vân Kha trong nhà đã không còn được như trước.

Sau khi Tống Hồng Đạt ngừng giả làm một người cha yêu thương trước mặt cậu, Giang Hải Liên, vợ cả của Tống Hồng Đạt, mẹ trên danh nghĩa của cậu cũng bắt đầu nói chuyện lạnh nhạt với cậu, ngay cả Tống Vân Cảnh, người anh trai luôn chiều chuộng cậu, cũng giống như thay đổi thành một người khác.

Tất cả những người xung quanh đều yêu cầu cậu đưa ra một thứ gì đó, và chỉ cần cậu giao lại thứ đó, thì mọi chuyện sẽ như cũ.

Nhưng không ai nói cho Tống Vân Tề biết đó là gì, và cậu thậm chí còn không biết rằng mình không phải là người nhà họ Tống.

Con hoang, cũng là do Tống Vân Cảnh nói với cậu trước khi chết.

Tống Vân Tề lại không nhịn được cười, không có gì có thể ghê tởm hơn người nhà họ Tống.

@Tiểu Minh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play