Editor: Tiểu Minh

Mặc kệ phản ứng của mấy người Tống Hồng Đạt là gì, Tống Vân Tề chỉ cần ông ta đáp ứng yêu cầu của cậu là được, sau khi lên lầu Tống Vân Tề liền trực tiếp gọi điện thoại cho Hoắc Khải.

Nằm trong bệnh viện, Hoắc Khải ngay cả đi cũng không nổi, tuy rằng bệnh nhiều năm như vậy đã muốn thành thói quen, nhưng ai mà không muốn mình có một thân thể khỏe mạnh chứ, di động liền vang lên.

Hoắc Khải đi qua cầm điện thoại, phát hiện là Tống Vân Tề gọi tới, về Tống Vân Tề, Hoắc Khải không thể nói rõ hắn có bao nhiêu hảo cảm với cậu, nhưng ấn tượng cũng không quá xấu, chỉ cần có thể sống, Hoắc Khải cảm thấy như vậy cũng đủ rồi.

Rốt cuộc có thể làm cho hắn đứng lên hay không, ai cũng không biết, nếu có thể là tốt nhất, còn nếu không thể, cũng có thể để cho mẹ và bà nội an tâm. Hắn tự nhiên sẽ cho Tống Vân Tề sự tôn trọng lớn nhất.

Hoắc Khải không chút do dự nhận điện thoại, không đợi hắn nói chuyện, đầu kia truyền đến âm thanh hơi kích động của Tống Vân Tề, "Tam gia, ngài chuẩn bị sính lễ đi!"

Dù là Hoắc Khải, nghe nói như vậy cũng có hơi chút sửng sốt, bất quá hắn rất nhanh phản ứng kịp, "Cậu đã làm gì?" 

Với thái độ lúc trước của Tống Hồng Đạt, Hoắc Khải biết ông ta sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy, mà Tống Vân Tề hôm nay vừa xuất viện, đến tối đã được đồng ý, hiển nhiên, ở giữa có chuyện gì đó.

"Không hổ là tam gia, này mà cũng có thể đoán được, tôi chỉ lấy giấy chứng nhận thương tật lúc trước bác sĩ đưa uy hiếp ông ta một chút, ngài biết không, người làm nhiều chuyện xấu sẽ rất sợ bị uy hiếp, sau đó ông ta liền đồng ý." Tống Vân Tề nói xong liền nở nụ cười, bất quá sắc mặt liền lạnh xuống, cậu cũng không cao hứng như vậy.

Hoắc Khải so với Tống Vân Tề càng hiểu được người như Tống Hồng Đạt sẽ e ngại cái gì, cho nên hắn cũng không nghi ngờ lời nói của Tống Vân Tề.

"Tốt, tôi sẽ chuẩn bị."

"Vậy, tôi sẽ ở đây chờ tin tức tốt của tam gia."

Tống Vân Tề bên này vừa cúp điện thoại, cửa phòng liền bị gõ, Tống Vân Tề không tình nguyện ra mở cửa, sau đó liền thấy Tống Vân Cảnh đang đứng bên ngoài.

Tống Vân Tề chỉ cần nhìn thấy Tống Vân Cảnh, liền nhịn không được nhớ lại hắn đối đãi với mình như thế nào ở đời trước, Tống Vân Tề nghiêm mặt hỏi hắn, "Tới đây làm gì?"

"Vân Tề, em làm sao vậy, anh là anh trai em, em nói chuyện với anh trai mình như vậy sao?" Tống Vân Cảnh vẻ mặt vô cùng khổ sở.

Tống Vân Tề mặc kệ hắn, giả vờ giả vịt, nhìn liền ghê tởm, Tống Vân Tề muốn đóng cửa, nhưng lại bị Tống Vân Cảnh chặn lại, "Vân Tề, em làm cái gì vậy? Đây là gia giáo của em sao?"

"Gia giáo!" Tống Vân Tề nhịn không được phát ra tiếng cười lạnh, "Gia giáo chính là đem con trai ruột của mình đánh nhập viện đúng không?"

"Em! Vân Tề, đó là ba em, em........."

"Phanh!"

Lần này không đợi Tống Vân Cảnh nói xong, Tống Vân Tề liền cứng rắn trực tiếp đóng cửa lại, về phần tiếng đập cửa bên ngoài, Tống Vân Tề xem như hoàn toàn không nghe thấy.

Ba, cậu khi nào thì có ba?

Sống lại một đời, trừ việc hủy hoại Tống gia, làm cho từng người trong Tống gia bị trừng phạt, Tống Vân Tề này cũng không còn nguyện vọng gì nữa.

Nếu đã trở mặt cả rồi, cần gì phải giả vờ nữa, cậu mới không muốn bị nghe Tống Vân Cảnh giáo huấn ở chỗ này đâu.

Tống Vân Cảnh, ngươi tính là cái thá gì!

Cửa thật mạnh vang lên hai tiếng, như là có người đang dùng chân đạp cửa, sau đó không còn động tĩnh nữa.

Tống Vân Tề cũng không thèm để ý, cậu đang tự hỏi không biết rốt cuộc phải bao lâu nữa thì cậu mới có thể rời khỏi Tống gia, bất quá việc này không thể do cậu quyết định, còn phải xem hiệu suất của Hoắc tam gia.

Tống Vân Tề tự an ủi mình trong chốc lát, nghĩ người như Hoắc tam gia chắc chắn hiệu suất làm việc khẳng định là rất nhanh, hẳn là không cần chờ lâu lắm.

An ổn ngủ một đêm, lúc Tống Vân Tề mở mắt thì trời đã sáng, hiện tại vết thương của cậu đã tốt hơn lắm rồi, nên đến trường đi học, tuy rằng không phải rất muốn, bất quá ai bảo cậu còn là học sinh chứ.

Cũng không biết mấy ngày nay có ai xin phép nghỉ giúp cậu không.

Tống Vân Tề thu thập thỏa đáng liền đi xuống lầu, trong phòng khách không có ai, bữa sáng cũng không ai chuẩn bị, xem hiện tại cũng không còn ai giữ bộ mặt tình thâm nữa.

Tống Vân Tề không thèm để ý, mang balo lên, lái xe tới trường học.

Vài ngày không đi học, hậu quả chính là, cả khóa học giống như đang nghe thiên thư, cái gì cũng không hiểu được, Tống Vân Tề có chút đau đầu, việc này nếu còn tiếp diễn, cảm giác không dễ tốt nghiệp a.

Tống Vân Tề nhịn không được gửi tin nhắn cho Hoắc Khải than vãn một chút.

Tống Vân Tề: Tam gia, tôi cảm thấy tôi có khả năng sẽ không tốt nghiệp được.

Tống Vân Tề kỳ thật cũng không hi vọng hắn có thể trả lời, thật sự là cậu không tìm thấy ai để nói chuyện nên mới tìm Hoắc Khải.

Tống Vân Tề không muốn về Tống gia, mà trường học cũng không có chỗ cho cậu, xem ra cậu học đại học vài năm ngoài bằng khen thưởng thì không còn gì khác, vậy mà còn vung tiền như rác.

Đi không mục đích một lúc, điện thoại rung lên, Tống Vân Tề lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn của Hoắc Khải.

Tam gia: Người Hoắc gia không thể thất học. 

Tống Vân Tề: ".......... " Cảm giác không muốn kết hôn a!

Tống Vân Tề trực tiếp gọi qua, quyết định phải bàn bạc về vấn đề nghiêm trọng này thật tốt mới được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play