Trên bàn cơm, chỉ có Từ Thiến và mẹ già nói chuyện phiếm, tôi buồn bực cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng lại nhìn lén Từ Thiến, mỗi lần tôi nhìn cô ấy lại nhớ tới hình ảnh cô ấy mặc áo sơmi của tôi nằm trên giường trước đó không lâu. Tôi nghĩ đến hình ảnh này thì trái tim không ngừng đập nhanh.
Tôi không dám nhìn lại càng muốn nhìn hơn.
"Tiểu Trác, gắp đồ ăn cho Từ Thiến đi." Mẹ già nói.
Từ Thiến vội nói: "Không cần, cháu tự làm là được."
Tôi không nói gì gắp miếng thịt vào chén Từ Thiến, Từ Thiến vui vẻ thấp giọng nói "Cảm ơn." Tôi phát hiện lúc Từ Thiến xấu hổ sẽ nói chuyện như vậy, giọng vui vẻ nhưng rất nhỏ, đôi khi chỉ có khẩu hình miệng mà không có âm thanh.
Mẹ già ở bên cạnh vui vẻ hớn hở, nhiệt tình nói Từ Thiến ăn món này món kia, Từ Thiến cũng liên tục khen mẹ già nấu ăn ngon. Nhưng thói quen kén ăn của Từ Thiến vẫn chưa sửa được, cô vẫn thích cầm đũa đặt lên môi, tìm món ăn mình thích trên bàn đồ ăn. Tuy rằng có vẻ rất tao nhã, nhưng tôi lại thấy rất khó hầu hạ.
Nếu tôi không đoán sai thì có lẽ cô ấy sẽ không nấu ăn.
Vì thế, tôi giả vờ vô tình hỏi: "Từ Thiến, cô ở nhà cũng nấu cơm đúng không?"
"Ừm!" Từ Thiến vừa ăn vừa lắc đầu, cô chậm rãi nuốt xuống rồi mới nói: "Tôi không nấu. Trước kia mẹ tôi luôn nấu cơm, nếu không thì ba tôi sẽ nấu."
"Vậy Tiểu Thiến có muốn học nấu ăn với dì không?" Mẹ già thử hỏi.
Từ Thiến cười nói: "Được. Cháu đang muốn học nấu ăn."
"Ha ha, đừng khách sáo. Sau này cháu rảnh thì cứ đến đây, chúng ta vừa học vừa làm, làm xong sẽ ăn luôn!" Trên mặt mẹ già tươi như hoa nở.
"Vâng, cảm ơn dì! Hay là... Bây giờ chúng ta chuẩn bị nấu cơm tối nhé? Cháu không kịp chờ muốn dì dạy con!" Từ Thiến hưng phấn nói.
"Ôi trời, không phải tối nay chúng ta phải ra ngoài ăn cơm sao? Hôm nào đó vậy. Không vội, còn rất nhiều thời gian." Mẹ già âm thầm nhắn nhủ trong lời nói.
"À... Đúng vậy!" Từ Thiến bừng tỉnh.
"Tối nay chúng ta sẽ đến bờ biển ăn hải sản, dì và ba mẹ cháu đã bàn bạc xong rồi." Mẹ già nói.
Từ Thiến thích thú nói: "Wow, bờ biển. Ừm... Ăn cơm xong thì có thể nghe gió biển, ngửi mùi thơm của nước biển, đi dạo bên bờ biển..."
Mẹ già nhìn tôi một cái, trong mắt có ý đồ, tôi hiểu ý của bà ấy là gì, nhưng tôi không để ý tới, tiếp tục ăn cơm. Tôi đang lo lắng Từ Thiến có nhân cơ hội đó đá tôi xuống biển hay không, để trả thù chuyện tôi cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô ấy.
Có phải tôi đã chuyện bé xé ra to hay không, chỉ hôn một cái cũng không đến mức làm lớn chuyện được. Nhưng cô ấy là Từ Thiến, làm cho tôi không thể suy nghĩ theo lối bình thường được.
Từ Thiến và mẹ già giống như mẹ chồng nàng dâu hoà thuận vui vẻ, hai người trò chuyện suốt bữa cơm. Tôi ăn xong thì về phòng lên mạng, tuy rằng bọn họ không ăn nhưng vẫn thầm thì vừa nói vừa cười.
Tôi đăng quan hệ mẹ chồng nàng dâu tốt đẹp như thế lên mạng, sẽ làm cho rất nhiều nàng dâu ghen tỵ đúng không? Đáng tiếc, tôi không muốn Từ Thiến làm vợ mình.
Bởi vì rất đơn giản. Tôi không thích cô ấy, chưa tới đến việc yêu cô ấy.
Qua giữa trưa, Từ Thiến mới quay về phòng tôi, cô ấy đi đến sau lưng tôi, cúi người xuống xem màn hình nói: "Xì, anh lớn như vậy mà còn đọc truyện tranh."
Tôi khó ch quay đầu lại nhìn cô ấy nói: "Không được à?"
Từ Thiến đứng thẳng người nói: "Anh căng thẳng cái gì, tôi cũng thích xem 《 Naruto 》 mà."
"Con gái cũng thích xem thể loại truyện tranh này sao?" Tôi hỏi.
"Bình thường thôi, tôi thấy anh rất bất ngờ. Anh nghĩ cô gái nào chỉ có thể xem nữ hoàng Ai Cập à?" Từ Thiến liếc mắt xem thường tôi.
"Cuốn sách này rất cũ mà cô cũng biết sao?" Tôi tò mò hỏi.
"Truyện tranh trong ngăn tủ của anh cũng rất cũ đó."
Từ Thiến chỉ vào ngăn tủ. Bên trong đầy ký ức thời niên thiếu của tôi, tuy rằng không có truyện tranh dành cho thiếu nữ《 Nữ hoàng Ai Cập 》 nhưng lại có truyện tranh nổi tiếng không còn xuất bản nữa là《 Cô nàng vượt thời gian》. Tôi nghĩ đến đây thì bỗng căng thẳng.
"Cô... Lục lọi ngăn tủ của tôi lúc nào vậy? Sao cô có thể tùy tiện pđụng vào đồ của người khác!" Tôi có chút lo lắng nói.
Từ Thiến cười nói: "Tối hôm trước, lúc tôi chăm sóc cho anh thì hơi nhàm chán. Tôi nhìn xung quanh một chút, đúng lúc giúp tôi giải trí."
Tôi đột nhiên nghi ngờ Từ Thiến có nhìn thấy xấp ảnh chụp trong phong bì hay không, tối hôm qua cô ấy nói không thấy, nhưng bất cứ ai tò mò cũng sẽ mở ra xem sao? Từ Thiến không phải là người chỉ nhìn vẻ bề ngoài, tôi tin cô ấy một lần, kết quả suýt nữa mạng sống cũng không còn.
Từ Thiến phát hiện tôi đang suy tư nhìn mình, cho rằng tôi lại nghĩ đến hình ảnh cô mặc áo sơ mi của tôi thì trên mặt đỏ bừng, tức giận nói: "Anh nhìn tôi làm gì, anh đang suy nghĩ gì đó! Đáng ghét! Không được nhìn nữa!"
"Hả?" Tôi sửng sốt một chút, không kịp nghĩ xem cô đang nói cái gì.
Lúc này Từ Thiến đấm vào bụng tôi, cô ra tay rất nặng. Tôi đau đến khom lưng lại, ngoài miệng nói: "Tôi vừa ăn cơm xong đó!"
"Ai bảo anh là đồ háo sắc chứ!" Từ Thiến liếc mắt nhìn tôi một cái, xoay người cầm vali của mình.
Tôi nhẫn nhịn, tôi nhẫn nhịn, không nói lại, không cãi lại. Dáng vẻ đau đớn nhìn cô ấy.
Từ Thiến cầm vali lên nói: "Đưa tôi về nhà..." Cô xoay người mới phát hiện tôi vẫn như vậy, sắc mặt cô trở nên hoảng sợ, vội vàng đi đến trước mặt tôi hỏi: "Anh sao thế, không sao chứ. Tôi không biết sẽ..."
"Cô ra tay không biết nặng nhẹ, á..." Tôi giả vờ càng đau đớn hơn.
"Tôi xin lỗi, tôi không cố ý, tôi chỉ nói đùa thôi. Anh không sao chứ, đừng làm cho tôi sợ." Từ Thiến lo lắng muốn khóc lên.
"Khụ, khụ... Tôi không được rồi..." Tôi rên rỉ ho khan hai tiếng, ngồi xuống đất.
Từ Thiến khóc lên, vừa khóc vừa nói: "Anh Trần Trác, tôi sai rồi, do tôi không tốt. Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi. Hiện tại tôi đưa anh đến bệnh viện, anh đừng..."
"Ha ha!" Tôi cười ha ha, đứng lên đắc ý nhìn Từ Thiến.
"Anh!" Từ Thiến ngây người nhìn tôi, cô ấy nhanh chóng hiểu được, khuôn mặt đỏ lên.
Sau đó thì sao, cô ấy lại đấm tôi một cái, còn mạnh hơn lần trước. Cú đấm này suýt nữa đánh tôi xảy ra chuyện.
Dọc đường đi từ nhà tôi đến nhà Từ Thiến, Từ Thiến không để ý đến tôi, cho dù tôi nói đùa thế nào, cô ấy cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cuối cùng cô ấy không nhịn được, quay đầu nghiêm túc nói: "Nếu anh còn dám lừa tôi như thế thì xem tôi xử lý anh thế nào! Đánh đến chết mới thôi!"
"Ồ, vậy sau này cô đừng đến tìm tôi nữa, tôi sẽ không cần lừa cô, chọc cô tức giận." Tôi nói.
"Hừ, anh nằm mơ đi! Tôi đã nói rồi! Tôi chưa trả thù được thì sao có thể buông tha cho anh chứ!" Từ Thiến cười nhạt, giọng điệu rất bình thản.
Tôi chỉ có thể cười khổ, không có cách nào khác.
Lúc này có đèn đỏ ở ngã tư phía trước, tôi dừng xe lại.
Sau đó điện thoại lại vang lên, tôi cầm lên xem, Đường Tiến gọi tới.
TYT & Một Chút Chút
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT