Sáng sớm một tia nắng chiếu xuống mắt tôi, đôi mắt buồn ngủ dần mở ra, bởi vì ánh sáng quá chói mắt nên lại nhắm mắt, trên mặt rất ấm và thoải mái.
Bên tai vang lên các tiếng động quen thuộc mỗi ngày, mẹ bắt đầu chuẩn bị bữa sáng ở phòng bếp, ba vừa đi mua báo ở dưới lầu trở về, đang ngồi bên cạnh tôi lật báo.
Tôi bò dậy, mí mắt vẫn buồn ngủ, từ tối hôm qua đến bây giờ tôi chỉ ngủ được mấy tiếng.
Tôi nhìn thoáng qua phòng của mình, vẫn còn đóng chặt, Từ Thiến vẫn đang ngủ trong đó, hôm nay cô ấy được nghỉ, ngủ đến giữa trưa cũng không ai nói gì, mà cô ấy ở nhà tôi thì càng không có ai có ý kiến.
Mẹ bưng bữa sáng đặt lên bàn, tôi hỏi: "Mẹ, Từ Thiến còn ngủ sao? Không gọi cô ấy dậy ăn bữa sáng sao?"
"Tối hôm qua con bé ngủ muộn như thế, để nó ngủ thêm đi." Mẹ có chút trách cứ nhìn tôi.
Con trai mẹ chỉ ngủ được mấy tiếng nhưng lại không quan tâm chút nào, lại quan tâm cô con dâu tương lai Từ Thiến mà tôi từ chối.
Tôi nói: "Vậy để cô ấy ngủ đi, lát nữa con mang vali của cô ấy lên, con còn phải đi làm nên không đưa cô ấy về được. Mẹ nói cô ấy gọi taxi đi."
"Không thể được, trưa nay con trở về một chút. Chúng ta cùng ăn một bữa cơm rồi con đưa con bé trở về." Mẹ nói.
"Tôi... Còn phải về sao?" Tôi khó tin nhìn chằm chằm mẹ hỏi: "Chạy tới chạy lui rất mệt đó, hơn nữa mẹ trả tiền xăng sao?"
"Mẹ trả!" Mẹ già nói xong thì lấy ba trăm nghìn đưa cho tôi: "Đủ rồi nhỉ?"
"... Haiz, tôi về là được chứ gì? Mẹ cất tiền đi."
Tôi chịu thua, xem ra mẹ tôi rất thích Từ Thiến.
Tôi không cần tiền. Tôi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó ngồi xuống bàn ăn sáng.
"Tối hôm qua con và Từ Thiến cãi nhau gì thế, chọc cho người ta khóc nữa." Mẹ già tiếp tục chất vấn tôi chuyện hôm qua trên bàn ăn.
Ba cũng dừng đũa im lặng nhìn tôi.
"Không có gì, không phải cô ấy nói với mẹ rồi sao?" Tôi nói.
Mẹ hạ giọng hỏi: "Có phải chuyện của Hạ Nhứ đúng không."
Tôi khiếp sợ, vội vàng nói: "Sao có thể, cô ấy không biết Hạ Nhứ là ai. Mẹ đừng nói nữa được không?"
"Mẹ chỉ hỏi một chút, con gấp gáp cái gì." Mẹ cau mày nói.
"Con chẳng muốn nói."
Tôi đặt đũa xuống rồi đứng lên đi ra ngoài.
"Sao đứa nhỏ này ngày càng khó hiểu như thế!" Mẹ già phàn nàn với ba.
Tôi đóng cửa lại đi xuống cầu thang, mang vali của Từ Thiến đi lên thì mẹ đang nghe điện thoại: "... Đúng rồi Tiểu Thiến đang ngủ, ha ha... Không có gì, không phiền đâu. Ừm, tối nay chúng tôi cùng ăn một bữa cơm nhé, ở... Được được..."
Tôi hỏi ba: "Ai vậy?" Nhưng tôi cũng đoán ra được.
"Mẹ Từ Thiến." Ba trả lời.
Quá nhanh rồi, tôi và Từ Thiến chưa xảy ra chuyện gì, người lớn đã nhanh chóng quyết định chuyện cả đời rồi? Không phải dì Tiết không có ấn tượng tốt với tôi à? Dáng vẻ mẹ nghe điện thoại giống như dì Tiết đã thay đổi thái độ.
Tôi không nghĩ nhiều, có nghĩ cũng vô dụng, bởi vì tôi nhìn đồng hồ thì phát hiện đã trễ giờ, nhanh chóng ra khỏi nhà.
Dưới nắng sớm ban mai, thành phố bắt đầu một ngày bận rộn và chen chúc, thời tiết hôm nay rất tốt, tôi hạ cửa sổ xe xuống, có thể hưởng thụ gió biển tươi mát và vui sướng.
Tôi đến công ty thì đã trễ hơn nửa tiếng.
Thôi Hiên nhìn thấy tôi thì trầm mặt đi tới. Cho dù tôi hơi nhút nhát, cho dù tôi không còn là cấp dưới của cậu ấy, nhưng tôi vẫn lo lắng cậu ấy sẽ trừ tiền lương của mình.
"Sao lại thế này?" Thôi Hiên kéo tôi qua một bên.
"Không có gì... Trong nhà có chút việc cho nên đến trễ." Tôi vội vàng giải thích.
"Ai nói với cậu chuyện này chứ." Thôi Hiên nói.
"Vậy thì là chuyện gì?" Tôi không hiểu.
"Không phải đã nói tôi quyết định hình mẫu nữ chính sao? Sao cậu không nói với tôi một tiếng mà đã viết kịch bản rồi?" Thôi Hiên hỏi.
"À..." Lúc này tôi mới nhớ tới mình đã đồng ý với cậu ấy, tôi lại nhớ tới Từ Thiến, nhớ đến nụ hôn đầu tiên của mình và Từ Thiến vào hôm đó.
Tôi đang nghĩ gì thế?! Tôi nhanh chóng xóa hình ảnh của Từ Thiến ra khỏi đầu.
"À cái gì, cậu không giữ lời hứa gì cả!" Thôi Hiên không vui nói.
"Cậu đọc kịch bản rồi à? Khi nào? Kịch bản có nhanh như thế à?" Tôi cảm thấy rất kỳ lạ nên hỏi.
"Tiểu Thái đã tăng ca cả đêm, tôi cũng vừa nhìn thấy, viết không tệ, nhưng nữ chính có hơi khác biệt, tôi còn trò chuyện với cô ấy một lúc, cảm giác rất tốt, ha ha..." Thôi Hiên cười rất dâm đãng.
"Sao cậu còn có ý đồ với nữ chính thế? Không phải cậu muốn cả Tiểu Thái và Đại Thái sao? Cậu quá tham lam rồi. Cho dù có nhiều như vậy thì cuối cùng cậu cũng chỉ có thể chọn một người." Tôi nói.
"Đúng vậy, không sai, không phải tôi đang giăng lưới sao, vậy thì mới thu hoạch tốt được!" Thôi Hiên mở hai tay ra.
"..."
Lúc đầu tôi không viết cụ thể tính cách và hình mẫu của nữ chính, bởi vì thời gian quá gấp gáp nên tôi không nghĩ tới. Hiện tại Tiểu Thái viết kịch bản nên viết theo suy nghĩ của mình, vì thế sẽ khác với suy nghĩ về nữ thần của Thôi Hiên.
Tôi đi đến trước mặt Thái Di, cô ta thấy tôi đến thì nói: "Tổ trưởng Trần đã đến rồi, tôi đã làm xong bản thảo kịch bản tập một rồi. Anh xem đi." Cô ta nói xong thì đưa kịch bản đã in ra cho tôi.
"Nhanh như vậy à? Tối hôm qua cô tăng ca sao? Không mệt à? Hay là cô về nhà nghỉ ngơi đi, buổi chiều lại đến." Tôi cầm lấy kịch bản, vừa lật xem vừa hỏi.
"Không sao, tôi đã ngủ rồi. Hiện tại rất có tinh thần." Thái Di lắc đầu, trên mặt còn có chút mệt mỏi.
"Cô ngủ ở đây sao?" Tôi hỏi.
"Ừm, nằm trên mấy ghế dựa là được." Thái Di cười cười.
Tôi còn chưa nói xong thì Thôi Hiên đi tới nói: "Cậu xem đi, Tiểu Thái vất vả suốt cả đêm. Cậu là lãnh đạo mà còn đến trễ. Cậu phải quan tâm đến cấp dưới nhiều vào."
Thôi Hiên lại nói với Thái Di: "Tiểu Thái, cô vất vả rồi, tối nay tôi mời cô đi ăn cơm nhé." Tên nhóc này... Đúng là trắng trợn táo bạo, cũng không hỏi xem người khác có bạn trai hay chưa.
"Thật ngại quá, tối nay tôi có việc. Hôm nào tôi rảnh sẽ đi nhé." Thái Di lễ phép từ chối lời mời của Thôi Hiên, ý là Thôi Hiên đừng đùa giỡn nữa. Tôi nghĩ hiện tại Thôi Hiên có thể suy xét đến Đại Thái, Thái Tĩnh Nhã.
Tôi cảm thấy có chút xấu hổ, Thái Di liều mạng làm việc mà không ngủ ngon cả đêm, tôi không ngủ ngon một đêm bởi vì một người phụ nữ.
"Được, không thành vấn đề. Hôm khác đi ăn sau!" Thôi Hiên cười sảng khoái. Tôi không biết cậu ấy không hiểu hay là bám riết không tha.
Lúc này, giọng Đường Tiến truyền tới: "... Cứ quyết định chọn diễn viên như vậy, hiện tại tôi nghĩ đến mấy người, cần phải..."
Tôi nhìn ra cửa công ty, Đường Tiến và đạo diễn Trương Bác còn có mấy người của đài truyền hình đi về phía phòng họp.
Đường Tiến thấy chúng tôi thì vẫy tay nói: "Thôi Hiên, Tiểu Trần. Hai cậu vào đây."
Tôi lên tiếng, đặt kịch bản lên bàn Thái Di, nói với cô ta: "Lát nữa tôi sẽ xem." Anh nói xong thì đi vào phòng họp với Thôi Hiên.
Trong phòng họp, Đường Tiến nói với mấy người đài truyền hình: "... Thế này, chuyện ký hợp đồng với nữ chính thì đài truyền hình sẽ liên hệ với công ty quản lý, lợi nhuận chia làm..."
Đường Tiến thấy chúng tôi đi vào thì nhìn một chút, ra hiệu chúng tôi ngồi xuống, tiếp tục nói: "Tôi và đài trường Phù đã thảo luận rồi, không có vấn đề gì."
"Còn người đại diện thì tôi không cũng đã chọn người thích hợp." Trương Bác nói.
"Vậy ông nói đi." Đường Tiến gật đầu nói.
Đường Tiến và Trương Bác nói xong, sau đó nói với Thôi Hiên: "Ngày mai đài truyền hình sẽ cho người đến phụ trách kế hoạch hợp tác, cậu và bộ phận kinh doanh phối hợp một chút."
"Vâng." Thôi Hiên mờ mịt trả lời. Cậu ấy vẫn không hiểu phối hợp thế nào.
"Tiểu Trần, kịch bản thế nào? Bắt đầu chưa?" Đường Tiến hỏi tôi.
"Hiện tại đang bắt đầu làm, hôm nay đã có bản thảo tập một rồi." Tôi trả lời.
"Ừ, rất nhanh. Vậy các cậu đã quyết định hình tượng của nam nữ chính chưa? Quan trọng là nữ chính, chuyện này liên quan đến việc chọn diễn viên." Đường Tiến khoanh tay trước ngực, giọng điệu sâu xa nói.
Không xong rồi, tôi vẫn chưa xây dựng hình tượng nữ chính, tôi cũng chưa đọc bản thảo tập một của Thái Di đệ. Vậy nữ chính sẽ thế nào đây.
Tôi vội vàng nói lung tung: "Vẫn chưa... Nhưng nữ chính là sinh viên trong sáng vừa tốt nghiệp đại học, cắt tóc ngắn, tính cách hoạt bát, khá ngây thơ. Vậy..."
Đường Tiến cắt ngang nói: "Tôi sửa một chút, tóc dài, hơi quyến rũ, có cảm giác trưởng thành, nhưng không mất đi sự trong sáng. Tính cách có thể hướng ngoại, nhưng có vẻ đau buồn."
Tôi phát hiện Đường Tiến đang xây dựng hình tượng dựa trên người Lý Lệ Toa, đây là trong tiềm thức của ông ấy hay là cố ý? Nhưng nếu ông chủ đã nói như vậy, tôi đương nhiên phải nghe theo.
Tôi chỉ có thể gật đầu nói: "Có thể, tôi lập tức sửa lại theo ý của Đường Tổng."
Đường Tiến nói với Trương Bác: "Vậy chúng ta sẽ dựa vào hình tượng này để chọn hai mươi ứng cử viên được không?"
"Không thành vấn đề. Rất đơn giản." Trương Bác cong môi nói.
Đây chính là quy tắc ngầm, nhẹ nhàng quyết định số phận của các ứng cửa viên tham gia tuyển chọn diễn viên.
Chúng tôi đi ra phòng họp, Thôi Hiên chạy đến bàn Thái Tĩnh Nhã tán gẫu, tôi cầm bản thảo tập một của Thái Di rồi quay về chỗ ngồi của mình đọc.
Thái Di viết kịch bản không tệ, nhưng mới chỉ có tập một đã đặt nặng hương vị tình cảm, thiếu đi sự nam tính của đàn ông.
Tôi gọi Thái Di đến nói: "Tiểu Thái, tôi xem kịch bản rồi, có chỗ cần sửa một chút. Phần diễn của nam chính quá ít, mặt khác tính cách của nam chính cần được sửa lại, cô sửa những chỗ này trước, tôi đã gửi chi tiết vào hòm thư của cô rồi, lát nữa cô xem một chút."
"Tổ trưởng Trần, cảm ơn. Tôi sẽ lập tức đi sửa." Thái Di mỉm cười nói cảm ơn rồi chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút." Tôi gọi lại cô ta hỏi: "Cô viết tập một, vậy Đại Thái làm gì?" Tôi nhìn thoáng qua Thôi Hiên nhìn Thái Tĩnh Nhã.
"Cô ấy phụ trách xây dựng nội dung chính của cả bộ phim truyền hình, cô ấy rất lợi hại." Thái Di thực sùng bái nói.
"Ồ... Cô đi làm việc đi." Tôi nói.
Thái Di vô cùng nhiệt tình tích cực, mà đến bây giờ Thái Tĩnh Nhã chưa từng trao đổi với tôi, hình như cô ta hướng nội. Thôi Hiên đang nói chuyện phiếm với cô ta nhưng cô ta vẫn không bị quấy rầy mà gõ máy tính. Hai cô nàng này rất thú vị.
Đến giữa trưa, tôi rời khỏi công ty. Thôi Hiên đi theo tôi đến cửa thang máy, mặt dày vui vẻ tiễn tôi, còn lén nói với tôi: "Tôi sẽ quan tâm các cô ấy thay cho cậu, ha ha, ai bảo chúng ta là anh em chứ!"
Tôi đang nghĩ tới Từ Thiến nên không có tâm trạng để ý đến cậu ấy.
Tinh một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Tôi nói với Thôi Hiên một câu: "Cố lên nha!" rồi đó đi vào thang máy.
TYT & Một Chút Chút
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT