Tôi nhìn thoáng qua Từ Thiến bên cạnh, do dự một chút rồi nói dối: "Tôi đang thu thập một số tài liệu về kịch bản ở bên ngoài."
"Cậu nhìn qua bên trái đi."
Bên trái?
Tôi nhìn qua bên trái, cửa sổ xe của tôi không đóng, cửa sổ xe bên cạnh hạ xuống, Lý Lệ Toa tươi cười chào hỏi tôi: "Này!"
Tôi nhíu mày lại.
Một giây sau.
Đường Tiến nhô đầu ra từ bên cạnh Lý Lệ Toa, vẻ mặt khoa trương: "À! À! À! Đây là ai vậy, không phải là anh Tiểu Trần sao? Trùng hợp thế?" Trong tay ông ấy cầm điện thoại đang hiển thị cuộc gọi chưa kết thúc.
Mặt tôi xám như tro, lạnh lẽo từ lòng bàn chân lên đến trần xe.
Từ Thiến lễ phép cười cười, cô cũng đoán được một chút.
Đường Tiến cười xấu xa nhìn về phía tôi: "Này, Tiểu Trần, cậu không thú vị gì cả. Cậu có bạn gái xinh đẹp như vậy cũng không nói ra, cứ giấu đi như thế thì không được đâu."
"Đường Tổng, cô ấy không phải..." Tôi lắp bắp nói. Tôi cũng không biết nên nói thế nào.
"Haiz, công việc quan trọng nhưng bạn gái cũng quan trọng! Mọi người cũng giống nhau thôi. Ha ha!" Đường Tiến liếc Lý Lệ Toa bên cạnh một cái.
Bíp bíp.
Phía sau truyền đến tiếng còi xe.
Đèn xanh đã bật lên.
Đường Tiến ngồi thẳng người lại nhưng không quên chỉ vào tôi nói: "Cậu nhớ hoàn thành công việc đúng thời hạn đó!" Ông ấy nói xong thì đạp chân ga, chở Lý Lệ Toa đang vẫy tay tạm biệt tôi rời đi. Từ đầu đến cuối Lý Lệ Toa cười rất kỳ lạ, có lẽ cô ta đã nhớ ra Từ Thiến, bọn họ từng gặp mặt một lần ở sân bay, nhưng đó không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Tôi nhìn xe Đường Tiến chạy đi thì cũng đạp chân ga. Trong miệng lẩm bẩm nói: "Ồ, sao ông ta lại lái xe bình dân thế, Volvo của ông ta đâu rồi?"
Từ Thiến rất có hứng thú hỏi: "Ai thế?"
"Ông chủ của tôi." Tôi nói.
Từ Thiến cười nói: "Ồ, anh xong rồi. Ông chủ bắt gặp anh trốn việc trong giờ làm việc, anh chờ trừ tiền lương đi."
Tôi cười khổ liếc cô ấy một cái nói: "Hừ? Bởi vì ai chứ."
"Hả? Sao anh lại trách tôi, do anh quá xui xẻo thôi. Thành phố lớn như vậy nhưng anh và ông chủ gặp nhau ở một đèn đỏ, lại còn dừng xe song song nhau nữa. Anh có thể đi mua vé số."
Tôi không khỏi đau lòng: "Haiz, từ khi tôi quen biết cô thì không có một ngày tốt lành."
Từ Thiến nghe xong thì cười ha ha, cô cười xong thì hỏi: "Hình như tôi đã gặp cô gái kia ở đâu đó rồi..." Cô đang nói thì đột nhiên nhớ ra: "A! Tôi nhớ ra rồi, ở sân bay, hôm đó anh đến đón cô ta. Cô ta là vợ của ông chủ anh à?"
"Bà hai."
"Hả? Bà..." Từ Thiến mở to mắt, vô cùng kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi thấy vẻ mặt của cô ấy thì cũng kinh ngạc. Tiếp viên hàng không không hiểu những chuyện này sao? Tôi đã nghe nói nhiều chuyện bê bối và phong cách sống của tiếp viên hàng không. Cho dù tôi không biết Từ Thiến thuộc loại nào, nhưng tôi rất ngạc nhiên khi Từ Thiến lại cảm thấy mới lạ với mấy chuyện bà hai này mà vốn là chuyện bình thường.
"Thì ra anh thay ông chủ chăm sóc cho bà hai ở công ty, thật là đáng thương." Từ Thiến dùng ánh mắt đồng cảm nhìn tôi.
Tôi lập tức oán giận nói: "Ai chăm sóc cho bà hai cả ngày chứ! Không phải là tôi! Là cấp trên của tôi! Thôi hiên! Ngày đó cậu ta có việc, tôi đi đón giúp anh ta. Làm ơn đi, tôi là một chàng trang có lý tưởng có khát vọng có tương lai, sao có thể phục vụ cho bà hai của ông chủ chứ?"
"Ai tin chứ?" Từ Thiến khinh bỉ liếc tôi một cái.
"Tôi thật sự không có, tôi nói cho cô biết hiện tại tôi là tổ trường của tổ biên kịch, quản lý hai người đó! Quản lý hai người đóa!" Tôi giơ hai ngón tay lên nhấn mạnh nói.
"Cắt!" Từ Thiến không chịu nổi quay đầu qua bên kia.
"Không tin thì tôi, tôi cũng không cần cô tin." Tôi không tiếp tục tranh cãi với cô ấy, với kinh nghiệm của tôi, nếu tiếp tục tranh cãi với cô ấy thì sẽ rơi vào bẫy của cô ấy.
"Người nào đó thật là đáng thương, còn tưởng rằng công việc lợi hại thế nào, thì ra bị bà hai của ông chủ sai tới sai lui. Haiz, thế giới này thật là tối tăm!" Từ Thiến cố ý kéo kích thích tôi.
"..." Trên trán tôi nổi đầy gân xanh.
Từ Thiến cảm thấy cười nhạo tôi thì rất thoải mái, dọc đường đi miệng cô nói không ngừng, tôi tiếp tục giữ im lặng. Cô ấy chờ tôi mở miệng mắng cô ấy, tôi không ngốc như thế.
Sau khi đến nhà cô ấy, Từ Thiến cũng nói đủ rồi. Trước khi cô xuống xe thì dừng một chút, trên mặt có chút lo lắng nhìn tôi: "Sao vậy, anh không nói lời nào, tức giận à."
Tôi cười nói: "Sao có thể chứ? Tôi đã miễn dịch với cô rồi."
Từ Thiến bật cười nói: "Vậy là tốt rồi! Nhưng tôi đảm bảo hệ miễn dịch của anh sẽ nhanh chóng mất hiệu lực! Buổi tối gặp lại!"
Buổi tối, gió bờ biển thổi vù vù qua tai tôi.
Những tia nắng cuối cùng chiếu xuống bãi biển, dưới bầu trời màu xám, ánh nắng màu vàng nhạt ngày càng nhỏ ít đi, những đám mây chỉ có thể nhận lấy ánh sáng ít ỏi, nhưng nhanh chóng hòa mình vào màn đêm màu đen.
Tiếng sóng biển rất dịu êm, có tiết tấu, mang theo sóng biển đánh vào bờ.
Cách bờ biển không xa là một nhà hàng hải sản, tập hợp rất nhiều chòi nghỉ ngơi lại, có thể ăn tối bên bờ biển làm cho người ta thoải mái. Chưa đến bảy giờ nhưng khách đã ngồi đầy nhà hàng.
"Tiểu Thiến, cháu nếm thử món cua này đi." Mẹ già đặt đĩa cua xuống trước mặt Từ Thiến.
"Cảm ơn dì." Từ Thiến cười khanh khách nói.
Dì Thiết cười nói: "Hai ngày nay Tiểu Thiến đã làm phiền mọi người rồi."
"Nói gì thế, Tiểu Thiến vừa ngoan lại hiểu chuyện, tôi vui mừng còn không kịp. Làm gì có phiền phức? Tôi hận không thể để con bé ở nhà mình mãi mãi đấy. Ha ha..." Mẹ già mừng rỡ không thôi.
Tôi không khỏi bội phục da mặt của mẹ già, có thể nói trắng trợn như thế.
Từ Thiến nói theo: "Đúng vậy, dì đã đồng ý dạy cháu nấu ăn, cháu sẽ đến nhiều hơn. Sau này phải làm phiền dì rồi!"
"Hoan nghênh, hoan nghênh!" Mẹ già cười đến cằm muốn rớt xuống đất.
Ba già chỉ cười cười, sau đó quay đầu tiếp tục trò chuyện tình hình kinh tế thế giới với chú Từ. Tôi rất khó hiểu vì sao người có tuổi lại thích nói về mấy thứ này vậy chứ. Không giống như người trẻ tuổi chúng tôi, chủ đề không có gì hơn là quán bar nào mới mở, những nơi nào có nhiều người đẹp, có tiết mục giải trí gì mới. Hả? Cái gì? Matsushima Kaede đã tái xuất chưa? Tải xuống ở đâu, vân vân...
Tôi đột nhiên phát hiện mình bị gạt qua một bên, Từ Thiến và hai bà mẹ vừa nói vừa cười, ba già và chú Từ đã nói từ chiến tranh Afghanistan đến hút xì gà vị gì, đúng là gặp được tri kỷ thì nói ngàn lời muôn tiếng cũng ít.
Thỉnh thoảng Từ Thiến lại gắp đồ ăn cho tôi, mỗi lần cô ấy gắp đồ ăn cho tôi thì mẹ già và dì Thiết có biểu cảm khác nhau, có lẽ mẹ già đã nghĩ đến việc đặt tiệc cưới ở đâu. Dì Thiết vẫn chưa từ bỏ ý định, định tìm cách ngăn cản sóng dữ, tìm người đàn ông tốt hơn tôi rồi loại tôi ra. Tôi rất hoan nghênh bà ấy làm như vậy, nếu bà ấy kéo tôi qua một bên bàn bạc kế hoạch thì tôi nhất định sẽ phối hợp hết mình.
Sau khi ăn xong, mỗi người có hoạt động riêng của mình.
Từ Thiến muốn cùng tôi đi dạo bờ biển. Cô ấy lại chủ động nói ra.
Tôi rất bất ngờ cũng rất sợ hãi, cô ấy chủ động thì tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Cô ấy bắt đầu trả thù rồi sao?
TYT & Một Chút Chút
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT