Tiếng chuông bao thức của điện thoại làm tôi giật mình dậy, mở to hai mắt ra, ngôi dậy và nhìn xung quanh...đây là phòng mình mà, đâu tôi cảm thấy hơi choáng váng, dạ dày mơ hồ có chút khó chịu.
Đêm hôm qua tôi làm sao vậy?
Tôi về nhà bằng cách nào? Tôi nhớ là đêm qua mình gọi rất nhiều bia, uống đến say bí tỉ.
Một sắp thư thật dầy được đặt trên bàn làm việc của tôi, dưới những tia nắng từ ngưỡng cửa sổ, tôi mở sắp thư đó ra, bên trong là những tấm hình của tôi và Hạ Nhứ.
Tôi nhớ lại rồi, đêm qua tôi đã mơ thấy Hạ Nhứ, cô ta luôn ở bên cạnh tôi, nụ cười và bàn tay ấm áp của cô ta, rõ ràng đến lạ, tựu như vừa mới đặt lên bàn tay của tôi vậy.
Lộp cộp.
Mẹ tôi gõ cửa phòng đi vào: "Tiểu Trác, dậy ăn sáng đi con."
Tôi đáp lại mẹ một tiếng, đang định đi ra khỏi phòng.
Bỗng nhiên mẹ tôi hỏi: "Đêm hôm qua sao con uống nhiều vậy?"
Tôi gật đầu một cái rồi mới nhớ ra điều gì đó bèn hỏi: "Đêm hôm qua... Con về nhà bằng cách nào ạ?"
"Con còn mặt mũi để nói ư?"
"Làm sao thế?" Tôi hiếu kỳ hỏi mẹ.
"Đêm hôm qua Từ Thiến gọi điện tới, mẹ mời bảo ba con đi hốt xác con về đây đó, coi con uống thành ra bộ dạng gì rồi, con mà uống nhiều thêm chút, thì không cần về nhà nữa, trực tiếp đưa đến bệnh viện cho rồi." Tôi cảm thấy mẹ tôi có chút khác thường, nói thế nhưng trên mặt mẹ tôi lại chẳng hề tỏ ra giận dữ, ngược lại có chút vui mưng.
"Từ Thiến?" Tôi hỏi
Ồ! Tôi mình nhớ ra rồi, hôm qua hình như trong lúc mình uống sai có gọi điện thoại cho Từ Thiến qua nhậu cùng, lúc đó mình đã nói những gì nhỉ? Đúng rồi, nói đủ thứ chuyện vô thừa, còn nói cái gì, nếu như cô muốn báo thù cho nụ hôn đầu tiên của mình thì đến đấy, còn cho cô ấy một chai bia rỗng, chỉ là cô ấy không hề ra tay đánh tôi, sau đó hình như còn nói gì đó nữa ta... Ôi mẹ nó, đầu óc quay cuồng chẳng nhớ rõ chuyện gì hết chơn.
Thấy tôi ngở ngẩn đứng ở một chỗ mẹ tôi liền búng trán tôi, tiếp tục cao hứng trách mắng tôi: "Con đó, thanh niên trai cháng ở trước mặt Từ Thiến uống say thành ra bộ dáng đó, không cảm thấy mất mặt hả?" Biểu cảm của mẹ tôi rất kỳ lạ, hay là tôi đã vô tình làm ra chuyện tốt gì?
"Mất mặt đến đâu chứ?"
"Hừ, thật sự làm mẹ ngại luôn ấy, không biết nói con sao luôn. Từ lúc con về nhà thì nôn hết mấy lần mẹ cũng không đếm được hết. Chỉ khổ cho Từ Thiến vì con mà tất bậc chạy đông chạy tây, làm cho con bé cả đêm cũng ngủ không ngon, chỉ đành ngồi cạnh giường với con cho đến sáng, hôm nay con bé còn phải đi làm đó, ba con mới trở con bé ra sân bày về. Con xem con đó, con bé Từ Thiến đối xử với con tốt như thế nào, đợi khi nào con bé quay về, con phải cảm ơn con bé cho đang hoàn đó nha!" Nói rồi trên khuôn mặt của mẹ tôi vui như mùa xuần về.
"Từ Thiến? Cô ấy... Chăm sóc con đến trời sáng ư? Không có chuyện gì sao cô ấy lại theo con về chứ?" Tôi ý thức được liền nhìn lên người mình, sờ một cái, tôi còn dsnag lo lắng không biết cô ấy có nhân cơ hội đi vài quyền hoặc đâm tôi mấy nhát dao không.
"Con nhìn gì chứ, quần áo trên người con là do mẹ thay chi đấy, thằng nhóc thúi này, suy nghĩ đi đâu vậy." Mẹ tôi dùng ngón tay đẩy nhẹ đầu tôi.
"Không có... Không có mà, con đi đánh răng đây." Tôi xoay người đi về hướng nhà tắm.
"Hái đưa bây cũng tiến triển nhanh thiệt, không hổ là con trai mẹ." Sau đó mẹ tôi còn nói thêm một câu.
"Chúng con không có gì hết, hôm qua... Là do con uống quá chén..."
Tôi đóng cửa lại, đi đến trước gương, mở vòi nước, hất nước ào ào lên mặt mình cho tỉnh tảo lại.
Từ Thiến... Cô ấy thật khó hiểu.
Đi đến bàn ăn, ba tôi ngồi đối diện dùng đôi mắt rất hài lòng như muốn nói 'Con trai khá lắm' nhìn tôi , hình như ông ấy rất hài lòng chuyện của tôi và Từ Thiến, tôi cũng dùng ánh mắt đáp lại ông ấy 'Không phải vậy đâu.'
Mẹ tôi có ý kiến nói: "Tối ngày hai ba con rảnh rỗi giả bộ trầm lặng để làm gì chứ? Trần Trác, con đợi khi Từ Thiến quay về, mua cho con bé một món quà, sau đó mời con bé đến nhà chúng ta ăn bữa cơm, nếu như con không có tiền mua quà thì mẹ đây sẽ cho con mượn!"
Ba tôi hiếm khi cũng đồng quan điểm với mẹ tôi: "Lần đâu tiền thấy bà hào phóng như thế."
Mẹ tôi không thèm để ý ông ấy, tiếp tục nói với tooi: "Đúng rồi, đêm nay con bé mười hai giờ sẽ quay về, con đến sân bay đón con bé ấy đi. Mẹ ở nhà chuẩn bị chút canh gà và cháo cua để con bé tẩm bổ."
"Nữa đêm đi đến sân bay đón cô ấy? Không phải đó chứ, chẳng phải ba mẹ cô ấy có xe rước cô ấy hay sao? Chắc không cân con đâu ha."
"Đợi lát nữa mẹ gọi điện thoại cho ba mẹ con bé, nói họ không cần đi đón con bé, để con đi đón là được rồi, cứ quyết định vậy đi."
"..." Tôi không còn biết nói gì hơn, phản khán thất bại.
Mới gặp mặt qua vài lần, mẹ tôi thật sự đã xem Từ Thiến như dâu con trong nhà rồi, nhiệt tình thân thiết chu đáo đến không thể diển tả được, chăm sóc hơn cả con trai, nghỉ đến đây, bỗng tôi thấy chạnh lòng, lại chợt nhớ đến Hạ Nhứ, cô ta tốt như thế tại sao nhận lại được chỉ là sự lạnh lùng đay nghiến của mẹ tôi, so với cách mà mẹ đốii xử với Từ Thiến thì rõ ràng khác biệt quá lớn.
Mẹ tôi vẫn tiếp tục nói: "Làm tiếp viên hàng không vất vả lắm đó, đêm hôm qua vì chăm sóc cho con mà con bé không được nghỉ ngơi đàng hoàng, nhất định phải bồi bổ tốt cho con bé, vậy đi, trưa nay con xin nghỉ đi siêu thị lựa món quà cho con bé đi..."
Tôi thực sự nhịn không được nữa rồi.
Tôi nói: "Mẹ à, có cần phải làm đến vậy không? Mẹ thật sự mong Từ Thiến làm con dâu mẹ đến vậy sao? Cô ấy có điểm nào tốt chứ, tính tình thì hung dữ, kiêu ngạo, còn rất là ngang tàng bạo ngược lại không nói lý, cô ấy chỉ là trong ưa nhìn chút, cũng chỉ là tiếp viên hàng không thôi mà."
"Với lại mẹ đúng là tuýt người chủ quan quá đó, đêm hôm rước con gái người ta, đâu ai dễ dàng vậy chứ, từ sớm ba mẹ cô ấy đã không hài lòng con rồi, mẹ cũng đâu phải không biết." Tôi bực bội.
"Con cứ yên tâm đi, mẹ sẽ đi nói chuyện với ba mẹ con bé! Cứ để mẹ lo, không có vần đề gì đâu!" Mẹ tôi rất tự tin nói.
"Cô ấy không phải loại con gái mà con thích, mẹ hiểu không?" Tôi nói.
"Tiểu Trác, con đừng có viện lý do nữa, mẹ biết là con ngại, con và Từ Thiến mới quen chưa bao lâu, sau nay khi hai con từ từ tìm hiểu, thì con sẽ phát hiện ra cái tốt của Từ Thiến, không biết theo đuổi con gái thế nào thì hỏi mẹ, mẹ sẽ chỉ dạy cho con, không thì hỏi ba con cũng được, ba con cũng là cao thủ theo đuổi con gái đó." Mẹ tôi vỗ nhẹ vai ba tôi nói.
Ba tôi đang ăn cơm thì ngẩng đầu lên, lại dùng ánh mắt rất đàn ông nhìn tôi, hình như đang nói, cố lên con trai, cưa đổ cô ấy đi. Tôi cũng dùng ánh mắt đáp lại ba tôi 'Con không muốn.'
Mẹ còn làm ra động tác cố lên rồi nói với tôi: "Đêm nay nhớ đi đón cô ấy nhé, đừng có quên!"
"Con không đi." Tôi nói.
"Tại sao không đi, con nhất định phải đi. Đây là cơ hội tốt đó con trai ngốc!"
Tôi lớn tiếng chấn vấn: "Tại sao nhất định phải là Từ Thiến? Hạ Nhứ thì sao? Hạ Nhứ có chỗ nào không tốt, cô ta còn tốt hơn Từ Thiến gấp trăm gấp ngàn vạn lần! Tại sao mẹ lại không thể tiếp nhận em ấy chứ?"
Mẹ tôi cũng nổi giận lên: "Trời! Con đây là thái độ gì thế hả? Lâm Hạ Nhứ? Hừ con nhỏ đó giờ đang ở đâu? Con nói đi, lúc ban đầu mẹ đã không nhìn nhầm người, nói con lại còn không nghe! Giờ thì hay rồi, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mà con còn nhớ nhung con nhỏ đó hả?"
"Đừng nói nữa." Ba tôi ở một bên kéo mẹ tôi một cái.
Ở trong nhà tôi cái tên 'Lâm Hạ Như' cực kỳ tối kỵ.
Tôi không nói thêm gì nữa, đặt đũa xuống rồi đứng dậy rời đi, vào đến phòng thì thay quân áo xong lập tức đi làm. Mẹ tôi còn ở phía sau không ngừng hét lên: "Buổi trưa nhớ đi mua quà đó, tối nhớ dẫn con bé về. Nghe chưa hả?"
Tôi không nói gì cũng không từ chối mẹ.
Bởi vì tôi cũng đang do dự, tôi nhớ đến lời của Khâu Phi, tìm một cô gái khác hẹn hò và quên Hạ Nhứ đi.
Nhưng...
Thật quên được sao?
TYT & Một Chút Chút
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT