Khi bước đi một mình trên con đường đêm khuya đầy vắng vẻ, tay tôi siết chặt xấp phong bì đầy ảnh, sải từng bước chân yếu ớt, thẫn thờ vô định như không có điểm dừng.

Giờ đây tôi phải đi đâu về đâu, Hạ Nhứ ơi, giờ em đang ở đâu…

Đi được một lúc, cách đó không xa tôi nhìn thấy có một quán ăn nhỏ, tôi bèn bước đến, ngồi xuống bàn ăn trước cửa ra vào.

"Anh đẹp trai, gọi món gì ạ?" Cô gái phục vụ đi qua hỏi.

"Rượu, cho tôi thật nhiều rượu." Tôi nói.

"Dạ quý khách chọn loại rượu nào ạ? Rượu trắng hay là bia?"

"Bia đi, như thế chắc sẽ lâu say hơn chút..." Tôi thẫn thờ trả lời.

"Dạ..." Cô gái phục vụ nhìn tôi khó hiểu, cô ta vừa đi vào vừa nghiêng đầu suy nghĩ miên man không hiểu ý câu nói phía sau của tôi là gì.

Bia không bằng được với rượu trắng, nhưng uống nhiều cũng sẽ say mà.

...

...

Không biết là đã uống bao lâu.

Dưới tầm mắt của tôi, những vỏ chai bia rỗng càng lúc càng nhiều.

Đầu tôi cũng bắt đầu mơ mơ màng màng, nhìn đồ vật xung quanh cũng có chút choáng váng, chắc là tôi chưa say đâu, đúng, không có say, nếu không sao tôi còn biết là mình đang uống rượu chứ, ha ha, đúng, không say, vẫn còn rất tỉnh táo mà. Tuy nhiên tôi bắt đầu nói chuyện không rõ ràng: "Người đẹp ơi, hức… cho anh thêm một chục bia nữa nhé, hức…, nhanh lên!"

Cô gái phục vụ đi qua, có lòng tốt nhắc nhở: "Anh đẹp trai, anh đã uống không ít rồi, đừng uống nữa. Không tốt cho thân thể đâu!"

"Cô quản được hay sao hả? Anh đây có tiền!" Tôi trợn tròn mắt lấy từ trong ví tiền ra tờ một trăm tệ nhét cho cô ta: "Một trăm tệ cũng là tiền, có tờ một trăm tệ cũng coi như có tiền đúng không, ông đây có tiền, nhanh đi lấy rượu cho tôi!"

Cô gái phục vụ có chút e dè, sợ sệt nhận lấy tờ tiền đó, xoay người liền chạy vào bên trong quán.

"Gọi nhiều rượu như thế mà không tìm người đến uống cùng, thì còn có ý nghĩa gì."

Tôi cầm lấy điện thoại, tùy tiện lướt đến một số bất kỳ, Từ Thiến? Cái tên Từ Thiến này thật quen mắt, tại sao trong chốc lát lại không thể nhớ ra được nhỉ. Ồ, đúng rồi, chính là cô gái tiếp viên hàng không đó, cô gái lúc nào cũng bị tôi bắt nạt, đúng chính là tìm cô ấy.

Tôi gọi đến số cô ấy.

Rất nhanh Từ Thiến đã bắt máy.

"Alo, gì thế?" Từ Thiến rất không khách sáo nói.

"Tiểu Thiến Thiến yêu quý à!" Tôi gọi cô ấy một cách thân mật.

"... Anh uống say rồi phải không?" Từ Thiến nghi ngờ hỏi.

"Uhm, chỉ uống chút chút thôi."

"Vậy anh cứ từ từ mà uống, đến giờ tôi phải ngủ rồi."

"Đợi chút đã! Còn sớm mà... Ngủ gì mà ngủ, qua đây bầu bạn với tôi đi, một mình tôi uống rượu rất là buồn đó, hơn nữa, tôi có rất nhiều lời muốn nói với em, em đến đây đi... đến đây đi..."

"Đầu anh có phải bị chập dây thần kinh nào không! Uống rượu vào rồi nổi cơn điên thì điên mình anh đi! Đừng có kéo tôi vào! Tôi cúp máy đây!"

"Em không đến đúng không? Vậy tôi sẽ đến nhà tìm em uống rượu. Ha ha!" Tôi lớn tiếng cười phá lên, giữa chừng còn ợ lên một tiếng.

"Anh! Tên khốn!" Từ Thiến cảm giác cơn tức của mình giống như sắp nổ tung đến nơi rồi.

"Đây hình như là... do em dạy tôi đó? Đúng, là chiêu trò em đã từng dùng, từng dùng qua đó!Em quên rồi à? "

Tôi đưa điện thoại cho cô gái phục vụ, bảo cô ta nói địa chỉ của quán này cho Từ Thiến, hình như tôi không còn nhớ rõ đây là đâu nữa, chỉ có điều, con đường này dường như tôi rất quen thuộc, phải rồi, rất quen.

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Từ Thiến đã vội chạy đến.

Cô ấy đứng bên cạnh tôi, tôi nhoài người trên bàn vừa tự rót bia vừa tự lẩm bẩm một mình, phát giác có người ngồi xuống, tôi ngẩng đầu lên nhìn một cái, ôi, là Từ Thiến, hôm nay cô ấy thật xinh đẹp.

"Tiểu Thiến, ngồi đi!" Tôi nhiệt tình kéo ghế qua.

"Anh có bị dở hơi không? Một mình uống nhiều rượu như thế." Từ Thiến ngồi xuống liền nói.

"Tại tâm trạng tôi đang vui, tâm trạng rất tốt, đây, uống cạn với tôi một ly." Tôi đưa rót đầy ly rượu đưa đến cho Từ Thiến.

"Tôi không biết uống rượu." Từ Thiến đẩy tay tôi ra.

"Đùa gì chứ, tiếp viên hàng không lại không biết uống rượu? Tin thì có mà heo nái cũng biết leo cây rồi!" Tôi ha ha cười lớn.

"Tôi mới không thèm tranh cãi với kẻ say như anh." Từ Thiến xoay mặt đi chỗ khác, đồng thời bảo cô gái phục vụ mang cho một ly nước cam vắt.

Còn tôi thì tự nâng ly bia lên nói: "Cô không uống, tôi uống." Nói rồi tôi liền uống cạn ly bia.

"Này, anh uống ít thôi." Từ Thiến nhíu chặt lông mi lại.

"Bia, bia chính là thứ tốt nhất, cô có biết không? Càng uống tưởng càng say, thế mà lại còn càng tỉnh táo, cô không uống thì thật ngốc." Tôi lại rót đầy ly bia.

Tôi cảm thấy vẫn còn chưa đã, lớn tiếng gọi cô gái phục vụ nói: "Người đẹp, cho thêm một chai rượu Mao Đài!"

"Trời ạ, anh điên rồi ư, rượu trắng và bia uống chung với nhau không tốt đâu."

Tôi khựng lại một cái, nhìn chằm chằm Từ Thiến, khẽ cười trông có vẻ hơi đểu cáng:"Từ Thiến, cô thật sự trông rất xinh đẹp, nếu như bình thường cô cũng quan tâm đến người khác như bây giờ, rồi sửa cái tính nết dở dở ương ương kia đi, nhất định sẽ có rất nhiều đàn ông theo đuổi cô đấy, ngay cả tôi cũng muốn theo đuổi rồi..."

Sắc mặt Từ Thiến có chút ngượng ngùng, xong có vẻ thẹn quá hóa giận nói: "Tôi như thế nào cũng không cần anh quản, tôi có người theo đuổi hay không cũng đâu có liên quan gì anh."

"Đương nhiên liên quan đến chuyện của tôi rồi, chúng ta không phải đã hôn nhau rồi sao?" Tôi chu mỏ làm động tác hôn với cô ấy.

Đột nhiên Từ Thiến nổi giận đùng đùng quát: "Anh tìm chết à! Anh còn dám nói ư, món nợ đó tôi còn chưa tính với anh thì thôi!" Từ Thiến còn làm ra động tác muốn đánh tôi.

Tôi cầm một chai bia đặt vào tay của Từ Thiến nói: "Bây giờ vừa hay, ra tay đi, đập vào đầu tôi nè, động tác nhanh nhẹn chút. Cảm ơn!"

"Tôi mới không điên! Đánh chết anh, có khi còn phải ngồi tù đền tội." Từ Thiến lập tức hạ hỏa, nhanh chóng đặt chai bia trong tay xuống bàn.

"Yên tâm, tôi sẽ nói với cảnh sát, là do tôi tự nguyện." Tôi đùa nói.

"Ha ha, anh cũng chết rồi, còn có thể nói được cái gì?" Từ Thiến nhịn không được cười mỉa mai.

"Đúng ha..." Tôi rất thất vọng cầm lấy chai bia tiếp tục uống.

Từ Thiến dường như nhớ đến chuyện gì đó, hiếu kỳ hòi: "Anh bị sao thế, bỗng dưng lại đi nhậu?"

"Tâm trạng tốt đó mà!" Tôi đáp.

"Tại sao tâm trạng anh lại tốt?"

Tôi cười nhẹ nói với cô ấy: "Bởi vì tìm thấy rồi..."

Đột nhiên, ánh mắt tôi mờ hẳn đi, Từ Thiến trước mắt tôi bỗng nhiên biến thành Hạ Nhứ.

Hạ Nhứ, em rốt cuộc cũng quay về bên cạnh anh rồi.

Tôi dịu dàng nói: "Em!"

"Hạ Nhứ" Hỏi: "Tôi?"

Tôi gật đầu một cái, trên mặt nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc nói: "Gả cho anh đi được không? Cả đời này cũng đừng bao giờ rời xa anh, có được không?"

"Hạ Nhứ" vừa tức lại vừa thấy buồn cười nói: "Anh uống nhiều rồi, toàn nói ra những lời linh tinh."

"Đúng là anh đã uống nhiều rồi, nhưng dù cho có uống nhiều đi chăng nữa, anh vẫn sẽ nói câu nói đó, gả cho anh đi." Tôi nhìn cô ấy một cách đắm đuối.

"Anh thật sự là uống nhiều rồi."

Tôi nắm lấy tay "Hạ Nhứ", tràn đầy tình ý yêu thương nói với cô ấy: "Gả cho anh đi, đừng rời xa anh. Sau này cái gì anh cũng nghe em hết, sẽ không chọc em giận nữa, sẽ không hút thuốc nữa, cũng sẽ không giống như hôm nay uống qua chén nữa, cũng sẽ không sốc nổi nữa. Anh nói cho em biết nhé, gần đây công ty anh có một dự án lớn, anh nhất định sẽ cố gắng làm tốt, đợi đến khi hoàn thành kiếm được lợi nhuận rồi, anh sẽ mua cho em một căn nhà lớn, đó chính là nhà của chúng ta, anh còn muốn mua tất cả những thứ mà em thích!"

"Hạ Nhứ" Ngơ ngác nhìn tôi, trên khuôn mặt trái xoan mang theo chút ửng đỏ nhàn nhạt.

Tôi cầm tay "Hạ Nhứ" đặt lên môi mình, nhẹ nhàng nói với cô ấy: "Anh mãi mãi yêu em, cho dù là kiếp sau, khi chúng ta được gặp lại nhau, anh nhất định sẽ nhận ra em, ôm em vào lòng, sẽ không buông tay ra nữa."

"Thật... Thật không?" Trong ánh mắt của "Hạ Nhứ" lấp lánh vài giọt nước mắt xúc động.

"Thật đó."

Đôi tay tôi ôm lấy khuôn mặt của "Hạ Nhứ", rồi trao cho cô ấy nụ hôn nồng nàn.

Sau nụ hôn, tôi nghiêm túc nói với cô ấy: "Đây là minh chứng cho lời anh nói!"

Nụ cười trên mặt "Hạ Nhứ" ngây ngất lòng người dường như nói cho tôi biết, cô ấy và tôi cũng giống nhau, đều chìm đắm trong mật ngọt tình yêu.

Tôi kéo lấy tay cô ấy nói: "Chúng ta đi thôi." Cô ấy có chút ngơ ngác hỏi: "Đi đâu?"

"Đi..."

Tôi đứng dậy, đầu liền choáng váng, trời đất quay cuồng. Tôi miễn cưỡng bước một bước, mới vừa bước đi thì liền ngã nhào xuống đất.

Trước khi ánh mắt tôi hoàn toàn mờ hồ, tôi nhìn lại lần nữa "Hạ Nhứ", tại sao lại... Hạ Nhứ lại biến thành Từ Thiến rồi, Hạ Nhứ đi đâu rồi?

Hạ Nhứ ơi, em đừng đi mà.

Hạ Nhứ...

TYT & Một Chút Chút

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play