Buổi tối, Khâu Phi hẹn ở một quán ăn khuya, cậu ấy mang đến hai bình Ngũ Lương mua ở Tứ Xuyên, rượu nguyên vị.

“Cậu còn đi Tứ Xuyên? Phạm vi công việc của cậu rộng như vậy à?” Tôi hỏi.

“Nếu thế thì tốt rồi, tôi đến đó vì cậu.” Khâu Phi hừ một tiếng, rót rượu cho tôi.

“Buổi sáng cậu nói có việc muốn nói với tôi, có tin tức tốt gì sao?” Tôi đi thẳng vào chủ đề chính, không chờ nổi hỏi.

“Nhìn cậu gấp gáp chưa kìa, được rồi, uống một ly đã. Mẹ nó, ông đây cực khổ làm việc thay cho cậu, cậu cũng không thèm hỏi thăm tôi một câu nào!” Khâu Phi cụng ly với tôi, càm ràm mấy câu.

Khâu Phi và tôi biết nhau từ cấp hai, tôi vẫn luôn thích gọi cậu ấy là Khâu Phì, lý do rất đơn giản, ngoại trừ nguyên nhân cái tên thì dáng người cũng rất mập mạp. Khâu Phi tốt nghiệp đại học xong thì không làm việc đàng hoàng mà đi làm thám tử tư, công việc chủ yếu là theo dõi chồng cho các bà chủ giàu có, thu thập chứng cứ ngoại tình của đối phương. Thù lao rất phong phú, Nhưng hai năm gần đây có rất nhiều ông chủ lén giấu bà hai ở bên ngoài, cho nên Khâu Phi thường xuyên phải chạy đến nhiều thành phố và khu vực xa lạ thường xuyên không theo kịp người ta mà còn lạc đường.

Nhưng mấy năm nay Khâu Phi làm ăn không tốt lắm, bởi vì cậu ấy luôn quan tâm đến việc của tôi, cậu ấy đi công tác chỗ khác thì hơn một nửa liên quan đến chuyện của tôi. Tôi có đưa tiền cho cậu ấy, nhưng chút tiền ấy còn không đủ cho phí đi đường, tôi vẫn luôn cảm thấy có lỗi. Nhưng không thể nói Khâu Phi dừng lại.

Khâu Phi uống xong một ly thì chưa đã thèm, sau đó uống thêm ba ly nữa. Cậu ấy biết tửu lượng của tôi kém, nói tôi cứ uống tự nhiên.

Người phục vụ mang đồ ăn lên bàn, Khâu Phi gắp thịt lại uống rượu. Một lát sau khuôn mặt đỏ bừng lên, giống như lợn rừng trong lò nướng.

Khâu Phi nhanh chóng càn quét đồ ăn trên bàn, sau đó khui một chai rượu Ngũ Lương khác, rót cho mình một lý, lại rót cho tôi một lý.

“Rượu cũng uống rồi, cơm cũng ăn xong, nên nói chuyện đi.” Tôi hỏi

Khâu Phi thoải mái ợ lên rồi nói: “Được rồi. Hai tháng trước, tôi tìm được nhà cô ta, thật là không dễ dàng.”

“Cậu tìm được nhà cô ta? Vậy cậu tìm thấy cô ta không?”

“Không có, không tìm được cô ta. Nhưng cậu cũng thật là, hai người hẹn hò mấy năm, cậu lại chưa từng đến nhà cô ta, dù sao cũng phải gặp mẹ vợ chứ. Cậu thật sự rất thất bại.”

“Cô ta cũng không nói tôi đến đó, nhà cô ta là gia đình đơn thân, tôi nhớ rõ cô ta nói mẹ cô ấy luôn bị bệnh. Nhưng tôi từng nói chuyện điện thoại với mẹ cô ta mấy lần. Đúng rồi, sao cậu tìm được nhà cô ta.”

Khâu Phi châm điếu thuốc nói: “Năm trước tôi đã nói với cậu chuyện trường học của các cậu có sự thay đổi nhân sự lớn, thông tin của nhiều học sinh không đầy đủ, Hạ Nhứ cũng ở trong đó. Tôi đi tìm bạn học của cô ta hỏi này hỏi nọ, từ thành phố này đến thành phố khác. Kết quả, không ai biết tung tích của cô ta. Sau đó tôi tìm thấy một bạn nam trong lớp, người kia tên là Tằng Văn Chí. Có phải cậu ta theo đuổi bạn gái của cậu đúng không.”

Tôi cười khổ một tiếng nói: “Ừ, gần như vậy. Khi đó tôi và Hạ Nhứ đã ở bên nhau.”

“Cô ta đúng là rất được chào đón, chỉ có bạn nam mới hứng thú với cô ta. Thậm chí có người nghe nói hai người chia tay thì trong lòng cũng rục rịch!” Khâu Phi cười xấu xa.

“Được rồi. Nói chuyện chính, Tằng Văn Chí nói cái gì?”

“Tằng Văn Chí nhớ cô ta đã học qua cấp ba, cậu có nhớ không?” Khâu Phi cười nhạo nhìn tôi.

“Tôi... Chưa hỏi qua...” Trong lòng tôi có chút buồn bực. Tôi tự nhận mình hiểu rõ Hạ Nhứ, không ngờ tôi còn kém xa.

“Cậu có thể đánh bại nhiều tình địch như thế, nghĩ lại đúng là kỳ tích. À, đúng rồi, may là có tình địch này của cậu. Tôi đến trường cấp ba của cô ta, tìm được chủ nhiệm lớp của cô ta năm đó. Có phải cô ta hướng nội và nhạt nhòa lắm đúng không? Chủ nhiệm hoàn toàn không có ấn tượng với cô ta, hơn nữa thông tin của học sinh cũng không biết đi đâu, may là chủ nhiệm lớp còn nhớ rõ mấy người bạn học trong lớp, tôi thông qua mấy người bạn học này tìm được một nữ sinh có quan hệ tốt với cô ta, sau đó mới tìm được nhà cô ở đâu.”

“Vậy cậu tìm được nhà cô ta, có gặp mẹ cô ta không?” Tôi ngồi thẳng người hỏi.

Khâu Phi thở dài một hơi, phun khói thuốc: “Nếu tôi gặp được mẹ cô ta, có lẽ sẽ biết cô ta ở đâu, haiz...”

“Sao lại như vậy? Mẹ cô ta không ở đó sao? Hay là địa chỉ sai?”

“Địa chỉ không sai, Nhưng người đã không còn nữa, tôi đã hỏi qua hàng xóm, bốn năm nay không có người ở.”

“Cái gì? Bọn họ đi đâu?”

“Không rõ lắm, tôi hỏi qua mấy cái hàng xóm nhưng không ai biết, hình như đột nhiên không thấy.”

“Không thấy...” Tôi cảm thấy trái tim mình đột nhiên trống rỗng.

“Này, tôi còn chưa nói xong đâu. Cậu uể oải cái gì!” Khâu Phi đá vào ghế tôi.

“Còn gì nữa?” Tôi vội vàng hỏi.

“Tôi đã lén cạy cửa vào đó.” Khâu Phi cười.

“Cậu cạy cửa? Không sợ có người bắt cậu sao?”

“Không phải vì cậu à? Thám tử tư đôi khi cũng phải làm một số chuyện xấu xa mới có thể lấy được thông tin mà! Ha ha.” Khâu Phi nói rất có lý.

“Được rồi. Cậu nói tiếp đi, cậu điều tra được gì?”

Khâu Phi lấy một bức thư dày trong túi ra nói: “Cầm đi đi.”

Tôi mở ra xem, là một xấp ảnh.

Trái tim tôi đập thình thịch, ảnh của tôi và Hạ Nhứ.

Mỗi bức ảnh là tình tiết trong câu chuyện tình yêu của chúng tôi, mỗi ngày mỗi đêm, mỗi một lần mỉm cười, mỗi một lần hôn môi, mỗi một lần nói nhỏ, mỗi một lần ôm nhau, mỗi một lần thân mật, mỗi một lần...

Tất cả ảnh chụp giống như ký ức không thể nào mất đi được.

Tầm mắt của tôi mơ hồ, tôi bắt đầu cảm nhận được nước mắt rơi xuống bức ảnh, rơi xuống trên mặt Hạ Nhứ, tôi vội vàng lau đi.

Khâu Phi thấy tôi như vậy thì vẻ mặt trở nên nặng nề, cậu ấy uống rượu, đập lý mạnh xuống bàn.

“Cô ta không mang theo ảnh chứng tỏ đã quên cậu rồi. Cậu còn khóc làm gì.”

“...”

Tôi không nói gì, tiếp tục xem ảnh, giống như Hạ Nhứ đang ngồi bên cạnh, dựa vào vai tôi cùng xem ảnh, xem ký ức của chúng tôi.

“Trần Trác! Cậu tỉnh lại đi!” Khâu Phi dùng sức vỗ bàn, hoàn toàn không quan tâm đến mọi người xung quanh.

“Tôi rất tỉnh táo, tôi còn yêu cô ấy. Không thể quên được.” Tôi vừa cố nuốt nước mắt vào trong vừa nói.

“Cậu còn là đàn ông sao? Vì một người phụ nữ không yêu mình, bốn năm, cậu xem mình có dáng vẻ gì!”

“Nhưng cô ta từng yêu tôi!”

Khâu Phi bĩu môi: “Hiện tại thì sao? Cậu nói xem hiện tại thì sao? Cô ta có đi tìm cậu không? Cậu lại tìm cô ta bao nhiêu năm, chờ một một ngày nào đó cô ta sẽ trở lại bên cạnh cậu. Không biết người ta đã sung sướng ở đâu đó rồi!”

“Cậu nói cái gì?” Tôi hỏi.

“Cậu vẫn không biết à, hàng xóm nói với tôi, bốn năm trước cô đi học về, mỗi ngày dưới lầu có xe BMW chờ cô ta. Tôi thấy hiện tại có ông chủ nào đó bao nuôi cô ta rồi, đưa theo mẹ mình sống cuộc đời phú quý. Ai muốn đi theo tên như cậu và chiếc xe nát kia. Sự thật phũ phàng, bốn năm trước cô ta đã nói đáp án với cậu, cậu còn ở đây lừa mình dối người.” Khâu Phi lại uống rượu.

“Hạ Nhứ không phải là người như vậy, tôi hiểu cô ấy.” Tôi lạnh lùng nhìn Khâu Phi.

“Hừ, cậu hiểu cô ta? Cậu còn không biết nhà cô ta ở đâu, tình địch của cậu còn nhớ rõ cô ta học ở trường cấp ba nào. Cậu cũng chỉ là bạn trai cô ta, hai người ở bên nhau mấy năm, cô đá cậu đi rồi nói một câu: Tôi muốn sống tốt hơn, chúng ta chia tay đi...”

“Cậu im miệng cho tôi!” Tôi gào lên, chỉ vào Khâu Phi.

“Mẹ nó! Có phải cậu trở mặt đúng không!” Khâu Phi cũng đứng lên. Ly trên bàn cũng lắc lư theo.

Khâu Phi đỏ mắt, lớn tiếng gào thét: “Trần Trác, tôi nói cho cậu biết, cô ta đùa giỡn cậu trong bốn năm đại học, tiêu xài tiền của cậu, tốt nghiệp xong thì đá cậu đi, sau đó đi tìm ông chủ có tiền hoặc là gả cho cậu chủ gì đó làm vợ bé. Đây là sự thật, cậu có hiểu không!”

Tôi thở hổn hển, tức giận chỉ vào Khâu Phi: “Cậu không được sỉ nhục cô ấy!”

“Tôi nói thì thế nào? Cô ta là con khốn, gái điếm! Hiện tại không biết có ông già nào đang đè lên người cô ta, cả đêm...”

Khâu Phi còn chưa nói xong thì tôi đã đấm vào mặt cậu ta. Dáng người Khâu Phi cao lớn, nhưng cậu ta uống rượu nên không đứng vững ngã xuống đất.

Cậu ấy nhanh chóng bò dậy, gào lên giống như lợn rừng. Bây giờ tôi muốn đánh chết Khâu Phi, có lẽ có thể hoàn toàn quên đi Hạ Nhứ, Hạ Nhứ...

“Hiện tại cậu mới giống như đàn ông. Trần Trác, cậu còn dám đánh tôi?” Khâu Phi xông tới đánh vào mặt tôi. Khóe miệng tôi đau đớn, chóng mặt. Tôi còn chưa đứng vững, Khâu Phi lại đánh lên mặt tôi, tôi ngã xuống đất.

Tôi nằm trên mặt đất, nhớ tới Hạ Nhứ, nỗi đau đớn không thể che giấu trên mặt.

Khâu Phi kéo tôi ngồi lên ghế.

Cậu ấy thở phì phì nhìn tôi nói: “Cậu đánh tôi vì một người phụ nữ? Chúng ta là anh em mấy chục năm, tôi giúp cậu tìm con khốn kia mà không làm việc, chạy nửa Trung Quốc! Cậu còn dám đánh tôi. Vì một người phụ nữ không yêu mình, vì một người phụ nữ đã đá cậu, chơi đùa cậu suốt bốn năm! Tôi cũng không tin được! Được rồi, tôi sẽ tiếp tục tìm cô ta, tôi muốn chụp ảnh cô ta và đàn ông khác nằm trên giường! Tôi muốn xem cậu !”

Khâu Phi nói xong thì đi tìm ông chủ quán ăn, khàn khàn nói: “Ông chủ, tính tiền, tôi sẽ bồi thường đồ đạc hư hỏng!” Ông chủ thấy tình hình đã ổn thì không nói gì, nhanh chóng tính tiền rồi đuổi chúng tôi đi. Khách hàng khác cũng ngồi xuống.

Tôi khom lưng nhặt các tấm ảnh rơi trên mặt đất, cẩn thận bỏ vào phong bì.

Khâu Phi tính tiền xong thì cầm túi công sở, cậu ấy thấy tôi như vậy thì nói: “Cậu tỉnh táo một chút đi, hãy tìm một cô gái thật lòng yêu mình đi.”

Cậu ấy thở dài, vỗ vai tôi rồi đi.

Tôi tiếp tục nhìn Hạ Nhứ trên ảnh, dường như tôi nhìn thấy cô ta đang trách cứ mình. Nước mắt của tôi lại rơi xuống.

TYT & Một Chút Chút

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play