Buổi tối ở bờ biển rất mát lạnh và yên tĩnh. Đèn đường giống như bàn chải đứng dọc theo bờ biển rộng lớn, chiếu ánh đèn vàng nhạt xuống con đường cạnh bờ biển.

Tôi dừng xe ở ven đường rồi xuống xe, tôi nhận gió biển thổi tới, hưởng thụ cảm giác vui sướng và thoải mái.

Ầm!

Từ Thiến đóng mạnh cửa xe, thở phì phì đi về phía tôi. Cho dù tôi đã chuẩn bị tâm lý, dọc theo đường đi cũng đã nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì.

Lúc cô ấy đi tới thì tôi còn sợ hãi lùi lại một bước.

“Anh hôn tôi làm gì! Ai cho anh hôn chứ! Anh muốn chết à!” Từ Thiến gào lớn với tôi.

“Tôi... Tôi xin lỗi, tôi nhất thời kích động nên... Tôi xin lỗi...”

“Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi! Anh xin lỗi thì được gì chứ!”

“Nụ... Nụ hôn đầu tiên?”

Tôi sửng sốt, nụ hôn đầu tiên? Không thể nào? Cho đến bây giờ cô ấy chưa hẹn hò, chưa từng hôn môi với đàn ông khác sao? Không thể nào?

Xong rồi, lần này tôi đùa với lửa rồi.

Từ Thiến phát hiện mình lỡ lời, trên mặt đỏ ửng lên, vội vàng quay mặt qua một bên. Chúng tôi đột nhiên im lặng, chỉ có tiếng sóng biển xa xa.

“Từ Thiến, tôi... Không biết, tôi xin lỗi. Hay là... Hay là cô đánh tôi một trận được không, tôi tuyệt đối không đánh trả. Cô đánh đến khi hết giận mới thôi.”

“Anh cho rằng tôi không dám sao?!”

Từ Thiến cắn chặt môi, giơ tay chuẩn bị đánh tôi. Tôi đưa mặt qua, nhắm chặt hai mắt, chờ đợi một cái tát mạnh. Đánh đi, đánh mạnh một chút, chỉ cần không dùng vũ khí, cô ấy đánh thế nào cũng được, tôi sẽ không đánh lại. Đánh xong rồi thì chúng tôi không ai nợ ai.

Qua nửa ngày.

Hả, không xảy ra chuyện gì cả.

Tôi mở to mắt.

Từ Thiến trở nên bình tĩnh hơn nhiều, bàn tay giơ lên không trung hơi run lên rồi nhẹ nhàng thả xuống, cô đột nhiên giơ lên, do dự một lát lại thả xuống.

“Anh nằm mơ đi! Tôi đánh anh thì quá lợi cho anh rồi!”

“Vậy cô muốn thế nào?” Tôi nuốt nước miếng.

“Hừ!”

Từ Thiến không nói gì, chỉ lạnh lùng cười. Tôi lập tức rùng mình, lúc nào cô ấy cũng làm được. Tôi không khỏi nhớ tới đêm hôm đó ở phòng vẽ tranh đã trở thành ác mộng.

“Đưa tôi về nhà.” Cô xoay người đi vào xe.

Trên đường trở về, cô không nói một lời mà nhìn ngoài cửa sổ. Tôi đưa cô ấy đến dưới nhà, cô xuống xe cũng không quay đầu lại rồi đi lên cầu thang. Chỉ có tiếng bước chân và động cơ ô tô phát ra.

Tôi vẫn luôn suy nghĩ, cô ấy sẽ trả thù mình thế nào.

Dù sao tôi đã vô tình cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô ấy.

Ba ngày tiếp theo, cô ấy dường như biến mất khỏi cuộc sống của tôi.

Tôi tiếp tục bận rộn công việc và cuộc sống, mỗi ngày tăng ca lại tăng ca. Sau đó dần quên mất cô ấy.

Buổi sáng ngày thứ tư sau nụ hôn đầu tiên của tôi và Từ Thiến.

Giống như ngày thường, tôi vừa ngáp vừa đi vào công ty đúng giờ, sau đó đột nhiên dừng bước. Bởi vì tôi phát hiện công ty không giống như bình thường, văn phòng nhiều người hơn lúc trước, rất nhiều bàn làm việc bỏ trống cũng có người đứng hoặc ngồi, trong phòng họp cũng có mấy người không quen biết, vừa hút thuốc vừa không biết đang nói chuyện gì.

Tôi đi nhầm sao? Tôi nhìn xung quanh, mấy đồng nghiệp trước kia vẫn ngồi ở chỗ cũ, chỗ của tôi vẫn là của tôi.

Tôi hỏi đồng nghiệp nữ ở quầy lễ tân: “Sao mới một đêm trôi qua, công ty lại có nhiều người lạ như vậy?

“Sáng nay tôi cũng mới biết. Anh hỏi chủ tịch Đường đi, ông ấy đang ở trong văn phòng.” Đồng nghiệp nữ giơ ngón tay cái về phía văn phòng của Đường Tiến.

Chủ tịch Đường đến sớm như vậy? Chuyện lạ hiếm có! Mặt trời mọc ở phía bắc rồi, tôi đến công ty lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy Đường Tiến đến công ty trước tám giờ rưỡi.

Đúng lúc Thôi Hiên sửa sang quần áo đi ra khỏi nhà vệ sinh, cậu ấy nhìn thấy tôi thì vẫy tay với tôi: “Tiểu Trần, cậu đến đúng lúc lắm, đi với tôi đến văn phòng của chủ tịch Đường.”

Trước khi chúng tôi đi vào văn phòng thì tôi hỏi Thôi Hiên: “Những người đó là ai vậy?”

“Đài truyền hình, hôm nay bắt đầu đến công ty của chúng ta, hợp tác với chúng ta quay phim truyền hình và chọn nhân vật chính.”

“Không phải chứ? Nhiều người như vậy?” Tôi rất kinh ngạc.

“Nghe nói lát nữa có mấy người đẹp đến ! Ha ha.” Thôi Hiên cười dâm đãng một tiếng rồi đẩy cửa đi vào.

Trong văn phòng có Đường Tiến, mấy đồng nghiệp của bộ phận kỹ thuật và bộ phận hành chính tổng hợp.

Có người đang nói chuyện: “Chủ tịch Đường, đài truyền hình làm hết mọi việc, vậy bộ phận kỹ thuật của chúng tôi sẽ làm gì?” Người nói là giám đốc của bộ phận kỹ thuật, mấy ngày qua các kế hoạch thiết kế liên quan đến phim truyền hình đều gạt bộ phận kỹ thuật ra, có lẽ làm cho bọn họ rất khó chịu.

“Trước mắt bộ phận kỹ thuật giúp đỡ công việc cho đài truyền hình, hơn nữa tải lên các bộ phim truyền hình đã biên tập xong.” Đường Tiến trả lời.

Sao tôi lại cảm thấy câu nói này có nghĩa là các người là chân chạy vặt vậy.

Bộ phận kỹ thuật vẫn chưa từ bỏ ý định: “Chủ tịch Đường, không phải ông nói muốn tạo ra một trang web chuyên phát sóng trực tiếp và cung cấp nền tảng cho các fan giao lưu với ngôi sao à?”

Lúc đầu kế hoạch này lấy ý tưởng từ phim truyền hình cùng tên với tiểu thuyết, cũng là kế hoạch tiểu thuyết mạng của Đường Tiến, một bộ tiểu thuyết, một trang web, một thành phố.

Nhưng hiện tại Đường Tiến quá quan tâm đến việc quay phim truyền hình, dường như ông ấy đã sớm quên mất kế hoạch tiểu thuyết mạng lúc trước. Với ông ấy mà nói, lần này hợp tác với đài truyền hình có thể xóa hết mọi thất bại nhiều năm của mình, từ cá mặn sẽ thăng quan tiến chức.

Đường Tiến lắc đầu: “Cứ để đó đã, trước tiên đăng mấy bộ phim truyền hình đã chuẩn bị xong lên các trang web trong nước, còn nền tảng cho fan giao lưu với ngôi sao thì đặt vào cộng đồng trực tuyến trong nước trước. Đăng lên Baidu Tieba gì đó, trước mắt cứ như vậy.”

Sắc mặt của bộ phận kỹ thuật trắng bệch, cuối cùng bọn họ có thể cảm giác được bộ phận mình giống như chân chạy vặt, tôi nghĩ bọn họ sẽ nhanh chóng trở thành "Bộ phận sửa chữa máy móc thiết bị cho bà hai của ông chủ" Lý Lệ Toa.

Đường Tiến tùy tiện giao một số công việc, nói tôi và Thôi Hiên ở lại, những người khác đi ra ngoài trước. Đường Tiến đóng cửa kỹ lại, xác định không ai nghe lén.

Ông ấy thấp giọng nói với Thôi Hiên: “Lát nữa cậu đi dạo phố với Lý Lệ Toa, tôi không thể phân thân được. Tiểu Trần cũng phải làm kịch bản, vất vả cho cậu rồi.” Ông ấy nói xong còn vỗ vai Thôi Hiên. Vẻ mặt như đang nói cảm ơn, nhiều năm như vậy.

“Vâng.”

Thôi Hiên không tình nguyện, trước kia cậu ấy rất nhiệt tình. Nhưng hiện tại thời cuộc bất đồng, dù sao Lý Lệ Toa và mấy người đẹp MC thì cậu ấy muốn chọn vế sau. Nếu so sánh với dàn người đẹp tham gia ứng tuyển vai nữ chính thì sao? Vậy thì càng không cần phải nói.

Đường Tiến quay đầu hỏi tôi: “Tiểu Trần, kịch bản viết đến đâu rồi?”

“Tôi đã viết xong dàn ý, buổi chiều sẽ gửi cho ông.”

Thật ra tôi chưa viết được mấy chữ, ba ngày qua tôi tìm rất nhiều tài liệu, đọc rất nhiều kịch bản của người khác. Nhưng mỗi đêm tôi thức đêm ngẩn người nhìn màn hình Word trống rỗng.

Đường Tiến hài lòng gật đầu nói: “Ừm, rất tốt. Cậu có thấy mấy người bên ngoài không? Đài truyền hình cho bọn họ đến giúp nhân viên của chúng ta, có gì không hiểu thì có thể hỏi bọn họ. Ngày mai chúng ta phải hợp với tổ đạo diễn, nếu kịch bản đã có dàn ý thì chúng ta có thể xác định thời gian quay phim.”

Ngày mai?

Tôi hít một hơi.

“Sao vậy? Kịch bản có khó khăn gì sao? Đài truyền hình có thể cho biên kịch đến giúp chúng ta. Tôi nghĩ để một người không có kinh nghiệm đến viết kịch bản thì có chút khó khăn.” Đường Tiến nhíu mày nói.

“Không! Không có vấn đề gì! Chủ tịch Đường, mong ông hãy tin tưởng tôi! Buổi chiều tôi sẽ gửi dàn ý cho ông. Chắc chắn sẽ không đến buổi tối!”

“Thật sao? Tôi sẽ chờ tác phẩm lớn của cậu.”

Tôi vừa ra khỏi văn phòng của Đường Tiến thì lập tức chạy đến bàn làm việc của mình, sau đó mở máy tính lên, tôi nhìn mấy chữ ít ỏi trong file word thì cảm thấy tuyệt vọng, tương lai mù mịt.

Nếu trước ngày mai tôi không làm được gì thì Đường Tiến nhất định sẽ đổi người, tạm biệt mãi mãi cơ hội tham gia vào việc sản xuất phim truyền hình, nhiều nhất chỉ có thể làm việc vặt ở hiện trường. Tôi sẽ giống như Thôi Hiên, suốt cả ngày trở thành con ngựa đi dạo với bà hai Lý Lệ Toa của ông chủ!

Tôi liều mạng đánh máy những gì có thể nghĩ được, cho dù đó là gì, đã nghe qua, đã nghĩ tới, đã gặp qua, tôi đều đánh hết ra.

Thần kịch bản ơi, mong ông hãy nhập vào người của tôi, để tôi viết ra một đề tài kịch bản đi! Một kịch bản có thể làm cho Đường Tiến và tổ đạo diễn rung động, một thứ gì đó có thể làm cho tôi sáng tạo ra một kịch bản nổi tiếng và kiếm được nhiều tiền nhờ nó!

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang suy nghĩ của tôi.

Tôi cầm điện thoại lên bấm nghe, cũng không xem người gọi tới là ai, thì quát nhẹ vào loa: “Ai đó!”

“Tôi là ai? Mẹ nó, cậu còn không biết tôi là ai à!” Giọng nói rất quen thuộc.

Tôi đưa mắt nhìn vào màn hình điện thoại, là Khâu Phi. Cuối cùng tên nhóc này cũng gọi điện thoại lại cho tôi rồi.

“Ồ là cậu à, vừa rồi tôi không chú ý. Cậu đã trở về rồi à?”

“Ừ, tôi vừa trở về. Tối nay cậu có rảnh sao? Tôi có việc muốn nói với cậu, hiện giờ chỗ tôi còn chút chuyện, vậy nhé nói sau, bye.” Khâu Phi nói xong liền cúp điện thoại.

Khâu Phi đã trở về, còn có việc muốn nói với tôi….

Chẳng lẽ chuyện của Hạ Nhứ đã có chuyển biến tốt rồi ư?



TYT & Một Chút Chút

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play