Sau bữa cơm tối, chúng tôi đến trước cửa quán cà phê trong khu vực Quốc Mậu Lục Phong, Từ Thiến đột nhiên dừng bước.

"Haiz, anh không được phạm sai lầm đâu đó. Bọn họ rất tinh mắt, lỡ bọn họ nhìn ra được thì coi như xong." Từ Thiến vẫn có chút lo lắng.

"Đừng sợ, có tôi ở đây! Hơn nữa, chúng ta cũng không phải lần đầu tiên diễn kịch. Tôi là người nghĩ ra lời thoại, sao có thể phạm sai lầm được, chỉ cần cô phối hợp tốt thì tuyệt đối không thành vấn đề." Tôi vỗ ngực nói.

"Ừm... Được rồi. Nhưng anh đã nhớ lời thoại chưa?" Từ Thiến lại hỏi.

"Được rồi, cô yên tâm đi, tôi nhớ kỹ rồi. Chúng ta mau đi vào thôi. Có lẽ bọn họ đã chờ lâu lắm rồi." Tôi kéo Từ Thiến đi vào quán cà phê.

Từ Thiến không biết một chuyện. Để sau này cô ấy không làm phiền đến tôi, để cô ấy cách xa tôi.

Chờ lát nữa, tôi sẽ diễn thêm...

Hai người đẩy cửa đi vào, một mùi thơm xông vào mũi, ánh sáng quán cà phê rất tối, các vị khách ở mỗi bàn đều nhỏ giọng nói chuyện, người phục vụ bưng đồ ăn, nhẹ nhàng đi tới. Từ Thiến nhìn một lúc mới tìm thấy bàn cần tìm cách đó không xa.

"Thiến! Ở đây."

Một cô gái vẫy tay nhỏ giọng gọi một tiếng, bàn đó có năm cô gái, tất cả đều nhìn về phía chúng tôi.

Từ Thiến cũng vẫy tay, cô quay đầu nhỏ giọng nói: "Bắt đầu diễn, từ bây giờ trở đi tôi là bạn gái của anh."

"Ừm." Tôi gật đầu.

Từ Thiến hơi mỉm cười, kéo tay tôi đi về phía bọn họ.

Trò hay bắt đầu rồi!

Chúng tôi vừa ngồi xuống thì có một người đã không chờ nổi nói: "Ồ, cuối cùng cặp đôi trong truyền thuyết đã xuất hiện. Từ Thiến, còn không mau giới thiệu cho bọn tớ đi."

"Đây là bạn trai của tớ, Trần Trác." Lúc Từ Thiến nói chuyện thì vẻ mặt đầy hạnh phúc.

Tôi lễ phép gật đầu nói: "Xin chào, tôi là Trần Trác. Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp mặt mọi người. Thiến Nhi, em có thể giới thiệu bạn bè của em với anh không?"

"Em giới thiệu người đẹp này trước với anh, cô ấy tên là Lục Gia Di. Cô ấy là người phát ngôn tuyên truyền ở nước ngoài của công ty bọn em vào năm nay."

Lục Gia Di có thể gọi là yêu tinh, ngoại hình rất đáng yêu, nhưng mỗi lần cô ta giơ tay nhấc chân hay vô tình nhíu mày nở nụ cười lại vô cùng hấp dẫn người khác.

"Bên cạnh Tiểu Đào là Lâm Vi Vi, bình thường anh nhìn thấy cô ấy trên ảnh quảng cáo của công ty bọn em."

Lâm Vi Vi có khuôn mặt tròn sạch sẽ, mái tóc đen thẳng được chải gọn gàng trên ngực, cô ta cười lên, đôi mắt cong giống như trăng non.

"Tiếp theo là Lữ Yên. Là người nhỏ tuổi nhất trong bọn em."

Lữ Yên cười lên rất ngọt ngào, trên mặt còn mang theo vẻ non nớt.

"Sau đó là Trần Lộ, cùng họ với anh đó."

Trần Lộ có vẻ hướng nội ít nói, tóc ngắn ngang tai. Không có nhiều tiếp viên hàng không cắt tóc ngắn.

"Cuối cùng là chị em tốt nhất của em. Tần Tiểu Đào!"

Tần Tiểu Đào thuộc kiểu người đẹp cổ điển phương đông.

Tôi và bọn họ chào hỏi xong thì nhanh chóng ngồi ngay ngắn. Lúc Từ Thiến đang chọn món thì sự chú ý của mọi người tập trung lên người tôi.

Lục Gia Di đặt câu hỏi: "Sao hai người lại quen biết? Đã quen nhau bao lâu rồi?"

"Chúng ta lớn lên với nhau từ nhỏ, chúng tôi yêu nhau từ thời cấp ba, sau đó Từ Thiến học đại học ở nơi khác, đến khi cô ấy quay về làm tiếp viên hàng không thì chúng ta vẫn luôn yêu nhau." Tôi trả lời.

Lâm Vi Vi hỏi: "Là thanh mai trúc mã sao?"

"Ừm, chúng tôi là hàng xóm sát vách. Chúng tôi lớn lên từ nhỏ, tôi lớn hơn cô ấy mấy tuổi, từ nhỏ Từ Thiến rất thích đi theo tôi gọi anh Trần Trác ơi, anh Trần Trác à." Trên mặt tôi thỉnh thoảng lộ ra vẻ hoài niệm.

Lữ Yên mở to hai mắt hỏi: "Ồ? Vậy lúc nhỏ Từ Thiến có nói sau khi lớn lên sẽ gả cho anh hay không."

"Ha ha, không có. Nhưng hồi ở cấp ba, cô ấy nói muốn tôi làm phù rể trong đám cưới tương lai của cô ấy."

"Ha ha!" Năm cô gái xinh đẹp cười đến run người.

Từ Thiến cũng tò mò ngẩng đầu lên hỏi: "Sao vậy? Cười vui vẻ như thế?" Tần Tiểu Đào bóp mũi nhìn cô: "Cậu chọn món trước đi, bọn tớ đang nghe chồng cậu kể lại tình sử của hai người."

Từ Thiến liếc tôi một cái, dịu dàng nói: "Em chọn trà sữa mà anh thích." Tôi trìu mến cười: "Cảm ơn."

Lục Gia Di hỏi tôi: "Được rồi, đừng ngọt ngào nữa. Trần Trác, sau đó thì sao, lúc đó Từ Thiến nói với anh như thế là đối xử với anh như anh trai. Có phải anh có cảm giác giấc mộng tan vỡ không?"

"Ha ha, gần như vậy. Nhưng tôi muốn từ phù rể thăng cấp lên làm chú rể, anh trai biến thành bạn trai. Tôi quyết định tỏ tình với cô ấy. Đó là vào buổi chiều ngày hôm sau ở trường cấp ba của cô ấy."

"Hả?" Bọn họ vừa nghe đến đây thì hưng phấn và mong chờ hiện rõ trên mặt. Từ Thiến im lặng ngồi nghe, cùng tôi ôn lại chuyện cũ.

"Ngày đó tôi đi vào trường của cô ấy thì trời đang mưa nhỏ, tiếng mưa rơi tí tách xuống sân trường, gió thổi hiu hiu mang theo hơi lạnh, hạt mưa theo gió bay xuống con đường nhỏ trước khu dạy học, ẩm ướt lại trong suốt. Chuông tan học tiếng vang, sân trường vốn yêu tĩnh lại náo nhiệt lên. Từ lúc tiếng chuông vang lên, nhân duyên của tôi và cô ấy bắt đầu." Tôi thâm tình nói.

Bọn họ nghe đến say mê, dường như tôi đã đưa bọn họ quay về thời điểm tươi đẹp đó. Từ Thiến ngây người nhìn tôi, cùng tôi nhớ lại ký ức đó.

"Hôm đó Từ Thiến trực nhật, cô ấy là người rời đi cuối cùng. Tôi chờ ở cửa phòng học. Đến lúc cả hành lang yên tĩnh lại, cô ấy mới đóng cửa lại rồi đi ra phòng học. Từ Thiến thấy tôi thì giật mình, cô ấy hỏi vì sao tôi ở đây. Lúc ấy tôi vô cùng căng thẳng, nhiều năm qua, đó là lần đầu tiên tôi nhìn cô ấy lại không nói nên lời. Tôi quên hết những lời thoại đã chuẩn bị xong. Tôi chỉ nhớ rõ ba chữ, anh yêu em. Lúc đó tôi nói với Từ Thiến ba chữ, anh yêu em."

Lúc tôi nói ba chữ này thì thâm tình nhìn Từ Thiến, Từ Thiến cũng dịu dàng nhìn tôi.

"Wow!" Bọn họ nhỏ giọng kêu lên, trên mặt đầy xúc động.

"Sau đó thì sao? Từ Thiến trả lời thế nào. Cô ấy đồng ý sao?" Tần Tiểu Đào kích động hỏi.

"Không có, cô ấy nói nhạt nhẽo rồi chạy đi. Cô ấy về đến nhà rồi cũng trốn trong phòng không ra ngoài, tôi chờ ở dưới lầu nhà cô ấy. Tôi chờ đến khuya, gió thổi qua, trời vẫn mua."

"Từ Thiến có đi xuống không?" Lục Gia Di hỏi.

"Không có, tôi dầm mưa cả buổi tối. Sau đó, tôi bị cảm suốt một tuần."

"Haiz..." Mọi người thất vọng thở dài.

Lúc tôi nói thì Từ Thiến xấu hổ cúi mặt xuống. Tần Tiểu Đào ngồi bên cạnh Từ Thiến, cô ấy lắc tay Từ Thiến nói: "Cậu thật là tàn nhẫn."

Từ Thiến vỗ nhẹ tay Tần Tiểu Đào nói: "Cậu nghe anh ấy nói hết đã."

"Thật sao?" Tần Tiểu Đào nhìn về phía tôi.

"Hôm qua cô ấy đến nhà tôi, đưa canh gà cho tôi, bởi vì cô ấy tự tay nấu, cho tới bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ hương vị khó uống đó. Ôi trời."

Từ Thiến nhéo tôi một cái, bĩu môi.

"Cô ấy đưa canh gà mỗi ngày sao? Không nói gì à?" Lục Gia Di tò mò hỏi.

"Cũng không cần phải nói. Cô ấy đưa canh gà cho tôi chính là đáp án. Cô ấy chấp nhận tôi rồi."

Tôi dịu dàng đặt tay lên vai Từ Thiến, Từ Thiến tựa đầu lên tay tôi.

"Vì sao? Canh gà chính là đáp án?" Lục Gia Di tiếp tục hỏi, những người khác cũng khó hiểu.

"Bởi vì cô ấy đã nói với tôi, lần đầu tiên cô ấy nấu ăn thì nhất định phải đưa cho chồng tương lai."

"À!" Bọn họ hiểu ra.

"Lãng mạn quá!" Lâm Vi Vi nắm hai tay lại.

"Nếu mối tình đầu của tớ cũng như vậy thì tốt biết bao." Lục Gia Di cũng chìm đắm vào câu chuyện.

"Uống chén canh đầu tiên của người yêu nấu là một lời bày tỏ. Quá hạnh phúc!" Lữ Yên ôm mặt.

"Sau đó hai người thế nào?" Trần Lộ hiếm khi nói chuyện cũng không nhịn được hỏi.

Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nhớ lại ký ức.

"Sau đó lần đầu tiên chúng tôi nắm tay, lần đầu tiên hẹn hò, nụ hôn đầu tiên..." Tôi không nhịn được cười một tiếng.

"Nụ hôn đầu tiên? Nói nhanh lên, lúc ấy nụ hôn đầu tiên thế nào?" Lục Gia Di hưng phấn hỏi.

"Ngày đó cũng là buổi tối, hai chúng tôi ở quán cà phê..."

Tôi kéo vai Từ Thiến về phía mình.

Từ Thiến sửng sốt, trên mặt lộ vẻ ngây ngô.

Bởi vì vở kịch tình yêu của chúng tôi đã bị tôi kết thúc sớm hơn so với dự tính ban đầu.

Phần diễn thêm của tôi cũng sẽ bắt đầu...

TYT & Một Chút Chút

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play