Công diễn lần 2 diễn ra, Ngu Thư Hân ngồi trong phòng chờ nhìn gương mặt kiêu ngạo của Triệu Tiểu Đường không rời, Lâm Tiểu Trạch ngồi cạnh chợt thấy tai của Ngu Thư Hân đỏ bừng.
- Này Ngu Thư Hân, sao tai cậu đỏ vậy chứ ?
- Do mọi người hò hét làm tôi thấy nóng quá.
Đúng vậy, mỗi lần tới bài của người kia, các chị em đều hét rất lớn, Ngu Thư Hân nghe thấy mấy tiếng khen soái quá, rồi thì nữ hiệp... Hừ, mấy người này, đã quên là lúc nào cũng chê Triệu Tiểu Đường nói nhảm quá nhiều, trẻ con thích nghịch sao ? Giờ lại quay ngoắt sang khen người ta như vậy, nàng chính là không thích, nhưng cũng may là chưa nói ra với Lâm Tiểu Trạch, nếu không khẳng định là cô ấy sẽ nói rằng Ngu Thư Hân chỉ muốn mình nàng thấy được vẻ mặt kia của Triệu Tiểu Đường.
Kết quả là đội của Dụ Ngôn và Tăng Khả Ny giành chiến thắng. Triệu Tiểu Đường với kết quả này cảm thấy rất áp lực, thế nhưng lại như đã trút được một gánh nặng. Cô không sợ thua, cô chỉ sợ bản thân vì mệt mỏi mà bỏ cuộc, chỉ sợ làm những người yêu quý mình ngoài kia phải thất vọng. Trở lại phòng chờ, Triệu Tiểu Đường hồi hộp chờ đợi màn biểu diễn của Ngu Thư Hân. Quả nhiên, cái người tròn tròn đó, cái giọng ngọt chết người đó, cả cái mắt nháy liên tục vào mấy giây cuối cùng nữa, làm cho Triệu Tiểu Đường không nhịn được mà cười to.
- Này Triệu Tiểu Đường, sao mắt Ngu Thư Hân nháy nhanh được vậy nhỉ ?
- Tôi cũng muốn biết đây.
Triệu Tiểu Đường trả lời Tôn Nhuế, mắt vẫn không rời màn hình.
Lần này đội của Ngu Thư Hân thắng, hai người lại tiếp tục gặp nhau ở vòng battle nội bộ, vì chẳng hẹn mà cả 2 đều chọn bài Muốn gặp anh. Triệu Tiểu Đường thật ra ngoài Ngu Thư Hân thì chẳng muốn gặp ai cả, dù ngày nào cũng gặp vẫn thấy không đủ, còn Ngu Thư Hân muốn gặp ai thì Triệu Tiểu Đường cũng ... chịu.
Hôm sau, Triệu Tiểu Đường cùng Khổng Tuyết Nhi ra gặp quản lý để lấy đồ. Quản lý của hai người thấy cả hai mắt sưng to, mặt trắng bệch, không nhịn được mà cảm thán :
- Hai em mệt lắm đúng không, ăn nhiều một chút nhé.
- Không sao đâu chị, bọn em chỉ là thiếu ngủ thôi, hơn nữa bạn cùng phòng chăm sóc bọn em rất tốt.
- Ý em là Ngu Thư Hân phải không ?
- Đương nhiên rồi.
- Em phải đi đây, Ngu Thư Hân đang chờ em, đồ trong này có không ít là của cậu ấy đâu.
Triệu Tiểu Đường nói xong, nhanh tay dắt Khổng Tuyết Nhi quay về, bỏ lại hai người quản lý với hàng nghìn dấu chấm hỏi. Chỉ thấy thấp thoáng cái dáng lạch bạch kia của Ngu Thư Hân ở xa. Quản lý Trương lên tiếng :
- Chị Tiêu, không lẽ là thân nhau thật ư ?
- Quản lý Trương, tôi cũng không rõ nữa. Tôi cứ nghĩ do chương trình sắp đặt, không lẽ Triệu Tiểu Đường và Khổng Tuyết Nhi đều bị Ngu Thư Hân thu phục rồi ?
- Chương trình sắp đặt cả chuyện nắm tay nhau đi lấy đồ thế kia ư? Rồi khoác tay nhau đi làm hàng ngày nữa? Thế thì cũng quá cẩn thận rồi.
Quản lý Trương nhớ tới ngày mà mình nhắc Triệu Tiểu Đường tránh xa Ngu Thư Hân, bây giờ lại chỉ mong Triệu Tiểu Đường quên ngày đó đi thật nhanh.
Lại tiếp tục 3 ngày không ngủ với vòng battle nội bộ, khoảnh khắc nghe thấy đội mình chiến thắng, Triệu Tiểu Đường khóc thật to, bao nhiêu nỗ lực, căng thẳng, cuối cùng cũng đổi lại được một lần chiến thắng. Trong rất nhiều lời an ủi của đồng đội, Triệu Tiểu Đường loáng thoáng nghe được giọng nói quen thuộc từ tận dãy ghế bên kia.
- Triệu Tiểu Đường, đừng khóc, cậu rất xinh đẹp.
Triệu Tiểu Đường cảm thấy một cỗ ngọt ngào từ từ chảy vào tim mình.
Phản ứng của Ngu trứng khi nhìn Triệu mắt lác :)))) vừa thích vừa ngượng chs :)))