Ánh mặt trời chói chang chiếu rọi vào giữa căn phòng lớn, phủ lên hai cơ thể trắng trẻo xinh đẹp đang quấn lấy nhau dưới lớp chăn mỏng. Ngu Thư Hân khẽ cựa quậy, đôi mắt nặng nhọc hé mở, thế nhưng bắt gặp ánh sáng bất ngờ, cảm thấy chưa thích nghi được, cái đầu nhỏ của nàng muốn quay về phía ngược lại để tránh, mới phát hiện mình đang bị ôm chặt. Hơi thở đều đều của Triệu Tiểu Đường bao quanh, nàng chỉ hơi rướn lên, môi của cô ấy đã có thể chạm vào nàng. Nàng nhìn xung quanh, chiếc váy ngủ mỏng tang đáng thương không biết rơi xuống từ bao giờ, nằm đơn độc trên nền đá lạnh băng. Hạ thân phía dưới có chút đau, dưới lớp chăn là da thịt trắng trẻo của cả hai, cảnh xuân tươi đẹp khiến nàng nhớ lại một trận cuồng nhiệt đêm qua. Tiểu Đường không biết đã "muốn" nàng bao nhiêu lần, mỗi lần đều nói yêu nàng, đến khi nàng không còn sức lực mà ngủ thiếp đi mới chịu dừng.
Ngu Thư Hân đưa tay lên, vuốt dọc theo sống mũi cao thẳng của người đối diện, đôi mắt say mê ngắm nhìn, ở khoảng cách gần thế này, Tiểu Đường của nàng vẫn vô cùng xinh đẹp. Khuôn mặt không còn nét cau có mệt mỏi, khoé miệng vẫn còn vương lại ý cười hạnh phúc. Suốt mấy năm qua, đây là hình ảnh nàng luôn mơ ước được nhìn thấy mỗi sáng thức giấc. Cuối cùng, nàng cũng đợi được ngày này, cuối cùng, Tiểu Đường cũng trở lại bên nàng.
Triệu Tiểu Đường cảm thấy buồn buồn trên mặt, mi mắt khẽ hé mở, liền thấy khuôn mặt phóng đại xinh đẹp của kẻ đang phá hoại giấc ngủ của mình. Cô đưa tay xoa tấm lưng trần mềm mại của nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, khẽ nói
- Chào buổi sáng, Hân Hân.
Ngu Thư Hân không trả lời, chỉ rúc sâu vào cổ cô, cảm nhận sự tiếp xúc của da thịt ấm áp. Một buổi sáng bình yên và hạnh phúc cứ như vậy mà bắt đầu.
Mấy ngày sau đó, Ngu Thư Hân không đến công ty. Bởi vì sự cuồng nhiệt của Triệu Tiểu Đường, trên cổ nàng đầy những "dấu yêu", mà trang điểm cũng không thể che nổi, chỉ còn cách chờ cho nó mờ đi. Triệu Tiểu Đường lại giống như kẻ vô tội, bày ra khuôn mặt trẻ con vô tư, nhưng cứ đến tối, lại hoá thành sói, nhất định không chịu cho nàng ngủ sớm, mà nàng lại chẳng có cách nào từ chối, cứ một lần lại một lần dung túng cho người kia làm càn.
Tới khi Triệu Tiểu Đường quay trở lại Bắc Kinh, Ngu Thư Hân lại nhất quyết muốn đi cùng cô về nhà gặp ba mẹ. Nàng biết bác gái luôn hiểu rõ chuyện giữa hai người, cũng không hề phản đối, thế nhưng sắp tới nếu Tiểu Đường đến công ty nàng, đồng nghĩa với việc cũng phải sống ở Thượng Hải, thời gian về nhà theo đó mà ít đi rất nhiều. Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy hơi có lỗi, lại càng muốn đến nói một câu cùng mẹ cô ấy. Triệu Tiểu Đường nghe xong mấy tâm tư này của nàng, còn cười cợt nói rằng giống như Ngu Thư Hân tới xin hỏi cưới cô vậy.
Thực tế chứng minh việc làm này của Ngu Thư Hân vô cùng được lòng gia đình Triệu Tiểu Đường, ai mà không yêu quý một cô gái xinh đẹp lại hiểu chuyện chứ? Ăn cơm tối xong, bà Triệu cùng hai người ngồi tâm sự rất nhiều, nhưng phần lớn chỉ có Ngu Thư Hân tham gia câu chuyện, Triệu Tiểu Đường có chút chán, nằm lên đùi nàng xem hoạt hình, sau đó ngủ mất. Bà Triệu nhìn Ngu Thư Hân dịu dàng vuốt tóc con gái mình, bà biết, mình không hề sai khi ủng hộ chuyện tình có phần trắc trở này. Tương lai là của hai đứa, bà chung quy lại cũng chỉ có thể chúc phúc cho cả hai mà thôi.
Đến hơn 11 giờ đêm, Triệu Tiểu Đường bị bà Triệu véo tai gọi dậy, cô mới giật mình mở mắt ra.
- Con xem con nói chuyện với mẹ thế này à?
Triệu Tiểu Đường xoa xoa cái tai, cố gắng cãi lại
- Mẹ à, mẹ có nói gì với con đâu, con nghe làm gì chứ.
Bà Triệu cốc đầu cô một cái, nói
- Con thật là không hiểu chuyện, sau nay phải nghe lời Hân Hân đấy.
Lần này thì Triệu Tiểu Đường không cãi nữa, dù sao thì cô cũng nghe lời nàng quen rồi. Triệu Tiểu Đường về phòng, cùng Ngu Thư Hân thu dọn một chút đồ đạc cá nhân, để nàng mang tới Thượng Hải trước. Ngu Thư Hân lúc này mới để ý đến cái gối vàng được cất gọn trong tủ, cái gối mà thậm chí còn được người hâm mộ của Tiểu Đường đặt tên cho. Nàng cầm cái gối lên, bên trong rơi ra một tấm ảnh của nàng từ ngày còn ở Trường Long. Bức ảnh nàng đang yên ổn ngủ trong lòng của cô, trên cái giường ký túc xá bé nhỏ. Ở phía sau, Triệu Tiểu Đường còn ghi thêm mấy chữ "Ngu trứng ngủ ngáy". Ngu Thư Hân cười cười, hai chữ "Ngu trứng" này rất lâu rồi nàng mới thấy, trong lòng lại không khỏi bồi hồi. Triệu Tiểu Đường thấy nàng ngẩn ngơ nhìn bức ảnh, cô tiến lại gần, véo véo cái má tròn trịa, nói
- Ngu trứng, sao vậy?
Ngu Thư Hân nhăn nhăn mặt, trả lời
- Em còn dám ghi là chị ngáy nữa.
- Cũng có lúc chị không ngáy đấy.
- Lúc nào?
Triệu Tiểu Đường không trả lời, khuôn mặt gian xảo tiến đến gần nàng hơn, tới khi gần như chạm mũi vào nàng rồi, cô mới thì thầm
- Chính là sau khi chúng ta "vận động" xong. Lúc đó chị ngủ thiếp đi luôn, thật sự im lặng, không hề ngáy, hy vọng sau này ngày nào cũng ...
- Em im đi.
Ngu Thư Hân đưa tay bịt miệng cô vào, nói cái gì vậy chứ. Người này càng ngày da mặt càng dày rồi, bây giờ đang ở nhà mà cũng dám ham hố sao? Hai người cứ như vậy đùa giỡn đến lúc ngủ thiếp đi bên nhau.
2 tháng sau,
Triệu Tiểu Đường chính thức rời khỏi Thái Dương Xuyên Hoà, cô chuyển tới Thượng Hải, ký hợp đồng với bạn cùng giường - Ngu Thư Hân. Ngoài những ngày bận rộn với lịch trình, Triệu Tiểu Đường cũng dành thời gian về nhà ăn cơm với gia đình Ngu Thư Hân, nói chuyện nhiều hơn với mẹ của nàng. Dù sao sau này cũng trở thành người một nhà, chuyện quá khứ có thể hoá giải là điều tốt nhất. Bà Ngu có vẻ đã đồng ý hoàn toàn, ngày càng cảm thấy quý Tiểu Đường, thậm chí còn hay gửi cho cô thuốc bổ giúp xương nhanh hồi phục.
Cuộc sống êm đềm cứ như vậy mà tiếp diễn, cho đến một buổi tối mùa đông của 5 năm sau, đúng vào sinh nhật Ngu Thư Hân. Hai người trở về nhà sau bữa tiệc cùng bạn bè thân thiết, Ngu Thư Hân nằm dài trên sofa chờ Triệu Tiểu Đường tắm rửa. Nàng với tay lấy điều khiển, ấn nút bật, muốn cùng Tiểu Đường xem tiếp bộ phim còn dang dở. Thế nhưng trên màn hình máy chiếu, thay vì khuôn mặt của diễn viên, Triệu Tiểu Đường lại tươi cười xuất hiện. Chất giọng trầm khàn quen thuộc vang lên, Ngu Thư Hân hào hứng ngồi thẳng dậy, muốn xem Tiểu Đường lại bày ra trò gì.
Hân Hân bảo bối, là em đây, sau 5 năm thì em cũng học được cách chỉnh sửa video hoàn hảo rồi. Hôm nay để em cho chị xem nhé.
Màn hình chuyển qua một cảnh khác, Triệu Tiểu Đường lúc này không còn ở Thượng Hải nữa, mà đứng ở trước ký túc xá tại Quảng Châu, nơi mà 10 năm trước, hai người đã gặp nhau. Triệu Tiểu Đường hào hứng cầm máy quay tiến vào trong toà nhà, mỗi lần đi tới một địa điểm quen thuộc, lại dừng chân nói vài câu
Hân Hân, đây là nơi đầu tiên chúng ta gặp nhau, chị còn nhớ không? Em khi ấy còn gọi chị là Thư Ngu nữa chứ.
Ngu Thư Hân nhìn cảnh tượng phía sau, chính là phòng chờ của nhà đài, bọn họ vào ngày đầu tiên đến đây đã tập trung ở đó để nghe thông báo.
Hân Hân, phòng số 21 của chúng ta. Căn phòng này có thể gọi là nơi tình yêu bắt đầu được không? Haha, nụ hôn đầu của chúng ta ở đây đó. Em còn mua một cái tủ màu hồng sến súa chỉ vì chị thích nữa, tiếc là bây giờ nó không còn, nếu không em cũng mang về rồi.
Triệu Tiểu Đường nói đến đây, gương mặt còn cố tỏ ra vẻ luyến tiếc. Ngu Thư Hân cười vang, nghĩ lại Tiểu Đường khi đó còn khóc vì lắp sai cái tủ, hại nàng phải dỗ dành cả buổi. Những câu chuyện trong căn phòng đó nàng không còn nhớ rõ từng chi tiết, thế nhưng sự chăm sóc đặc biệt của người kia dành cho mình thì nàng lại chẳng bao giờ quên. Triệu Tiểu Đường thậm chí dù rất buồn ngủ vẫn cố gắng đưa nàng đi làm, dù trên người đầy vết bầm tím vẫn không quên xoa chân cho nàng mỗi tối. Nàng đi đâu để tìm được Tiểu Đường thứ hai đây?
Máy quay tiếp tục theo bước chân của Triệu Tiểu Đường, đi khắp nơi quanh toà nhà ấy, đi qua cả cantin, cả phòng tập, cả phòng gym... tới nơi nào Triệu Tiểu Đường cũng dừng lại, khuôn mặt vui vẻ kể chuyện, giống như mới chỉ hôm qua thôi, hai người vẫn còn ở đó.
Ngu Trứng, nhìn này, không ngờ mấy chữ này vẫn còn. Ngày đó chị nói khắc tên ở đây, nếu sau này nó không bị mờ đi, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi. Lúc ấy em còn trêu chị trẻ con, giờ em mới thấy trẻ con cũng có lúc đúng, haha.
Ngu Thư Hân nhìn máy quay zoom cận cảnh mấy chữ mờ mờ được khắc trên góc tường thô ráp, nàng nhận ra đây là sân thượng. Thật không ngờ 10 năm sau, nó vẫn chưa bị phá bỏ.
10 năm trước, chị tặng bánh sinh nhật cho em ở đây, sau đó còn tặng nhẫn cho em nữa, chị nói xem có phải lúc đó đã rất yêu thích em rồi đúng không?
Triệu Tiểu Đường vừa cười vừa nói, ánh mặt trời phía sau chiếu rọi lên gương mặt xinh đẹp của cô, tươi vui rạng ngời. Ngu Thư Hân ngẩn ngơ xem, trong miệng lẩm bẩm rằng cả đời nàng cũng chẳng thể quên những chuyện đó.
Hân Hân, 10 năm trước, em nói rằng chưa bao giờ thấy một cô gái nào đáng yêu như chị, chị là sự tồn tại tuyệt vời nhất thế gian này. Bây giờ, đối với em, hai điều trên vẫn không hề thay đổi. Nghĩ đến quãng thời gian khó khăn đã qua, em không hề hối hận, cũng không mệt mỏi. Bởi vì em yêu chị, và em biết chị cũng yêu em.
Triệu Tiểu Đường dừng một chút, tiếp tục nói
Hân Hân, chị có đồng ý để con của chị gọi em là mẹ, bố mẹ chị gọi em là con không? Chị sẽ trở thành chị dâu của Úc Phong, trở thành con dâu của mẹ em. Em sẽ nhặt xương cá cho chị, để chị ăn quả trứng ngon nhất, sẽ cầm máy ảnh để cho chị xinh đẹp nhất, em xấu cũng không sao... nói tóm lại, em muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho chị. Chúng ta kết hôn đi, có được không?
Ngu Thư Hân chăm chú lắng nghe, trên đời này sao lại có lời cầu hôn trẻ con như vậy cơ chứ? Thế nhưng trong lòng nàng bây giờ, niềm hạnh phúc bất ngờ giống như một dòng suối ngọt ngào, đang dần dần lan toả, mà nàng thì lại đắm chìm trong đó, ngày một sâu. Một giọt nước mắt khe khẽ rơi xuống tay Ngu Thư Hân, đôi môi nàng hơi run run vì xúc động. Lúc này, vòng tay quen thuộc ôm lấy nàng từ phía sau, chiếc nhẫn lành lạnh từ từ được xỏ vào ngón tay nàng. Triệu Tiểu Đường thì thầm
- Hân Hân, chúng ta kết hôn đi.
Ngu Thư Hân quay người lại, tay vòng lấy cổ người đối diện, ôm cô thật chặt. Những cố gắng vất vả của nhiều năm qua cuối cùng cũng đổi lại một kết quả ngọt ngào, lời cầu hôn bình dị này khiến nàng hạnh phúc hơn tất cả những thứ xa hoa khác. Nàng vùi đầu vào cổ Tiểu Đường, nói giữa những tiếng nức nở
- Chị ... đồng ý. Chị yêu em, Tiểu Đường.
10 năm có cả hiểu lầm và xa cách, có cả yêu thương và giận hờn, nhưng sau tất cả, họ vẫn không rời xa nhau.
Dưới bầu trời đầy tuyết của tháng 12 giá lạnh, trong một căn nhà ấm áp, có một lời cầu hôn thật đẹp...