Ngu Thư Hân có chút bất ngờ khi nghe lời đề nghị từ người kia. Rõ ràng, đây là việc nàng chưa bao giờ ngờ tới. Triệu Tiểu Đường đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, khuấy động tâm tư vốn đã được nàng tốn công sắp xếp suốt mấy năm qua. Cô ấy lúc thì lạnh lùng, lúc lại ấm áp ôn nhu, nhưng tất cả đều không xoá bỏ được một sự thật đau lòng, rằng 3 năm trước, người đưa ra lời đề nghị chia tay chính là Tiểu Đường.
Ngu Thư Hân nhìn vào mắt người đối diện, cố tìm ra ý tứ sâu xa ẩn sau câu nói ấy. Nhưng cuối cùng, nàng đành bỏ cuộc. Trong đôi mắt kia, nàng chỉ nhìn thấy sự chân thành và ưu thương, Triệu Tiểu Đường từ bao giờ lại che giấu tốt như thế này chứ?
Một giọt nước mắt rơi ra từ khoé mi nàng, Triệu Tiểu Đường cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên. Vị mằn mặn đọng trên khoé môi cô, nhưng lại khiến cô không muốn rời ra. Triệu Tiểu Đường từ từ di chuyển nụ hôn xuống thấp hơn, lướt qua gò má bầu bĩnh, cuối cùng dừng lại ở đôi môi. Thế nhưng Ngu Thư Hân lúc này đột ngột quay đầu đi, kết quả, nụ hôn của cô rơi vào khoé môi nàng. Triệu Tiểu Đường rời ra, hai bàn tay vẫn đặt trên vai người đối diện.
- Hân Hân, chúng ta không thể sao? Chị không tin em, đúng không?
Giọng Triệu Tiểu Đường đã hơi run rẩy.
- Tiểu Đường, chị cảm thấy hiện tại giống như một giấc mơ. Chị có lẽ là không tin nổi, đến ngày mai thức giấc, có phải em sẽ lại biến mất không? Em ...
Lời nói còn chưa dứt, Triệu Tiểu Đường lại bất ngờ kéo nàng vào lòng, câu chữ chưa kịp thoát ra đã bị đôi môi người kia chặn mất. Triệu Tiểu Đường có chút vội vàng, cắn nhẹ lên cánh môi Ngu Thư Hân, nhân lúc nàng vừa có ý định trốn thoát, cái lưỡi mềm mại của cô đã nhanh chóng tiến vào khoang miệng nàng, mặc sức làm loạn bên trong, giống như tìm được mật ngọt, càng lúc càng muốn tiến sâu hơn, càng lúc càng tham lam muốn chiếm lĩnh hết thảy. Ngu Thư Hân chưa có sự chuẩn bị đã gặp phải sự tấn công dồn dập này, cảm giác dây dưa tình cảm rất lâu rồi mới xuất hiện khiến đại não của nàng giống như bị tê liệt, cứ như vậy mà buông xuôi, cả cơ thể và lý trí đều bị sự hấp tấp của Triệu Tiểu Đường cuốn đi. Tới khi sau lưng cảm nhận được sự mềm mại của sofa, một bàn tay lành lạnh đã luồn vào áo nàng, bắt đầu chạy loạn, Ngu Thư Hân giật mình, cố gắng dứt ra khỏi nụ hôn dài bất tận, nắm lấy bàn tay hư hỏng kia
- Triệu Tiểu Đường! Không được.
Nhưng người nằm trên không có vẻ gì là muốn dừng lại, tiếp tục cố chấp ngăn chặn mọi lời nói của nàng. Ngu Thư Hân dùng chút lí trí cuối cùng, giữ lấy vai người đối diện, lớn tiếng
- Dừng lại đi.
Câu nói này tựa như một hồi chuông, đánh thức Triệu Tiểu Đường. Cô chống một tay lên sofa để giảm bớt sức nặng lên người nằm dưới, một tay vẫn để trên bụng nàng. Vành mắt Ngu Thư Hân vẫn còn hơi đỏ, hơi thở dồn dập, đầu tóc rối loạn, quần áo có chút xộc xệch. Triệu Tiểu Đường lấy lại bình tĩnh, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gạt ra mấy sợi tóc còn vương trên mặt nàng, khẽ nói
- Không phải mơ. Đây là hiện thực, nụ hôn vừa rồi là thật, em ở đây cũng là thật. Hân Hân, chị có thể nói dối, nhưng cảm xúc và cơ thể của chị thì không.
- Cho chị một chút thời gian, Tiểu Đường.
Ngu Thư Hân không phủ nhận việc nàng có phản ứng với những lần tiếp xúc thân thể cùng người kia, nàng hiểu rõ tình cảm của mình, giống như một quả bóng được bơm căng mà chỉ một mình Triệu Tiểu Đường mới đủ sức đâm thủng. Thế nhưng sâu thẳm trong tim nàng, vẫn còn một chút sợ sệt, một chút mơ hồ khó tả.
Triệu Tiểu Đường tâm trạng chùng xuống, gương mặt thoáng qua một chút thất vọng, nhưng cô tin vào cảm nhận cá nhân, rằng Ngu Thư Hân vẫn còn yêu mình. Triệu Tiểu Đường nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán người đối diện, sau đó nằm xuống, rúc đầu vào cổ nàng, im lặng không lên tiếng. Ngu Thư Hân khe khẽ xoa lưng người phía trên, rồi dần dần siết chặt cái ôm, để người kia nằm gọn trong lòng mình.
Căn phòng trở về vẻ tĩnh lặng và bình yên vốn có.
Buổi tối, Tôn Nhuế ngồi cùng Dụ Ngôn ở một góc nhà hàng. Triệu Tiểu Đường hôm nay đến không hề báo trước, lại một mực bắt cô đón, làm cô phải bỏ cả công việc để đi gặp. Tới khi đi rồi, cô ấy lại nói rằng đến quán ăn luôn, không cần đón nữa. Tôn Nhuế trong lòng khẳng định sẽ bắt Triệu Tiểu Đường chịu trách nhiệm bữa ăn này.
Chờ đến hơn nửa giờ, Triệu Tiểu Đường mới xuất hiện. Dụ Ngôn nhìn bộ quần áo người kia đang mặc trên người, khuôn mặt lộ rõ vẻ gian manh
- Này, bộ quần áo cậu đang mặc tôi hình như tôi đã thấy ở đâu rồi?
- Của Ngu Thư Hân.
Triệu Tiểu Đường sao có thể không biết ý tứ của người đối diện cơ chứ, cô cảm thấy cũng không cần thiết phải giấu giếm với hai người bạn tốt này, liền thừa nhận ngay. Tôn Nhuế nghe thấy câu nói này, miệng há hốc, miếng thịt vừa cho vào mồm rơi ra.
- Aish, bẩn quá. Cậu sao vậy?
Dụ Ngôn phàn nàn.
- Triệu mắt lác, sao lại mặc đồ của Ngu Thư Hân? Cậu và cô ấy...
- Cả ngày hôm nay tôi ở nhà cô ấy. Nhưng tôi lấy cớ rằng tới Thượng Hải để gặp cậu.
Triệu Tiểu Đường nhớ lại một màn buổi chiều, trong tim giống như có một cỗ ngọt ngào chảy qua. Cho dù Ngu Thư Hân chưa hoàn toàn đồng ý, thế nhưng vẫn ôn nhu ôm cô rất lâu, sau đó còn cẩn thận đưa đồ cho cô mặc. Bộ quần áo còn thoang thoảng mùi hương dịu ngọt, khiến cho Triệu Tiểu Đường phi thường hài lòng.
Tôn Nhuế đến lúc này mới hiểu hết mọi chuyện. Hoá ra cô có mặt ở đây để làm tấm bình phong cho công cuộc đi tìm lại tình yêu của Triệu Tiểu Đường. Càng nghĩ càng cảm thấy nên đòi thêm nhiều bữa ăn nữa mới đủ.
- Thế bây giờ mối quan hệ của hai người là ..
- Chưa là gì cả. Tôi nói muốn quay lại, nhưng cô ấy nói cần thời gian suy nghĩ.
Dụ Ngôn cầm cốc nước, uống một ngụm, từ từ lên tiếng
- Đừng trách cô ấy. Những năm qua cô ấy rất vất vả, cũng rất đề phòng mọi người xung quanh. Cậu chia tay cô ấy trước, bây giờ đột ngột quay lại, nếu muốn cô ấy gật đầu ngay cũng khó. Cậu cần chứng minh cho cô ấy tình cảm của cậu vẫn không hề thay đổi. Yên tâm đi, tuy rằng mất chút thời gian, nhưng tôi có thể khẳng định những năm qua, cô ấy không yêu ai cả, mà vẫn một lòng nhớ cậu.
- Nhưng mà Tiểu Đường, sao bây giờ cậu mới quay lại?
Tôn Nhuế lên tiếng, sau khi nghe hết những lời Dụ Ngôn nói.
- Bởi vì bây giờ, cô ấy mới nhận được giải thưởng cao nhất.
- Vậy là chiếc du thuyền cậu muốn thuê vào sau hôm chung kết cũng là để đi cùng Ngu Thư Hân ư?
- Đúng, tôi định cầu hôn cô ấy.
Miếng thịt trong miệng Tôn Nhuế một lần nữa rơi ra sau câu trả lời thản nhiên của Triệu Tiểu Đường.
- CẦU HÔN SAO?
Triệu Tiểu Đường nhìn người đang tròn mắt trước mặt, không nhịn được bật cười
- Cậu dễ tin người quá rồi đấy. Lau miệng đi. Cái đó là cho bố mẹ tôi. Còn tôi dự định chỉ đi nghỉ 1 hôm cùng Hân Hân thôi.
- Ngu Thư Hân đồng ý đi cùng cậu rồi à?
- Không nói gì cả, tôi cứ thế trực tiếp kéo đi là được.
Dụ Ngôn nghe xong câu trả lời bá đạo đó, thầm cảm thán trong lòng, cũng may Ngu Thư Hân chính là CEO công ty, có quyền quyết định mọi thứ, nếu chỉ là một nghệ sĩ nhỏ bé, sao có thể mặc kệ cho Triệu Tiểu Đường kéo đi như thế chứ. Nàng cũng quá dung túng cho cái người này rồi.
Ba người vừa ăn vừa trò chuyện, thẳng đến tối muộn, Triệu Tiểu Đường ra sân bay trở về Bắc Kinh, trời gần sáng mới xuất hiện trước cửa nhà. Cô mệt mỏi nằm lên giường, cố gắng tranh thủ ngủ trước khi tiếp tục trở lại với công việc.
Ba ngày sau, tại Quảng Châu.
- Cắt. Tốt lắm Ngu Thư Hân, vất vả cho cô rồi.
Vị đạo diễn lên tiếng, sau khi xem lại cảnh quay cuối cùng. Tuy phải quay đến lần thứ 5, nhưng kết quả khiến ông vô cùng hài lòng.
Tiêu Ngọc đứng bên cạnh, vội vàng mang chiếc khăn tắm lớn đến quấn quanh người vừa mới được kéo lên khỏi bể bơi. Ngu Thư Hân cả cơ thể run lên vì lạnh, khuôn mặt đã trở nên hơi tái. Tiêu Ngọc đưa nàng vào phòng thay đồ, tay vẫn không ngừng xoa bên ngoài chiếc khăn tắm, cố gắng để cơ thể nàng được ấm hơn.
Hôm nay quay quảng cáo cho một hãng máy ảnh, để thể hiện tính năng chụp dưới nước, cảnh cuối cùng phải quay dưới bể bơi. Thời tiết ngoài trời khá lạnh, Ngu Thư Hân vì muốn có kết quả hoàn hảo, liền không ngại quay đi quay lại nhiều lần. Tới khi hoàn thành công việc, lên bờ rồi, nàng mới cảm giác được cái lạnh đến thấu xương. Vội vàng thay đồ xong, nàng từ chối lời mời đi ăn khuya của đối tác, lên xe về khách sạn, trên người khoác theo một chiếc chăn nhỏ, miệng vẫn không ngừng hắt xì.
Lịch trình ba ngày này ở Quảng Châu khá bận rộn, để tận dụng thời gian, nàng liền quay liên tục hai quảng cáo, ngày mai lại di chuyển đến Trường Long tập luyện cho đêm chung kết, thời gian ngủ gần như không có.
Ngu Thư Hân ngả người lên ghế, cánh tay nhỏ bé tự ôm lấy thân thể vẫn còn chút run rẩy vì lạnh. Nhìn những ngọn đèn vàng bên ngoài chầm chậm lướt qua trong màn đêm đen kịt, nàng đột nhiên cảm thấy cô đơn. Mấy năm nay, đi quay thâu đêm suốt sáng đã trở thành thói quen, chỉ là thỉnh thoảng, rất ít lần thôi, trở về phòng khách sạn rộng lớn một mình, nàng lại nhớ cái ngày có một người đợi mình suốt mấy tiếng ở đại sảnh, sau đó nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, nói rằng nàng đã vất vả rồi. 3 ngày trước, người đó bảo yêu nàng, hỏi nàng có thể quay trở lại không? Hỏi nàng còn yêu người ta không?
"Câu hỏi ngốc nghếch thật"
Nàng nhủ thầm trong bụng. Chiếc xe sau nửa tiếng đã dừng lại ở đại sảnh, Ngu Thư Hân bước xuống, chân xỏ đôi dép lê của khách sạn, nhanh chóng đi vào thang máy. Khi cánh cửa phòng nàng vừa mở ra, gần như cùng lúc, cửa phòng đối diện cũng vang lên tiếng mở khoá. Một thân ảnh quen thuộc xuất hiện.
Triệu Tiểu Đường trên tay xách hai túi đồ ăn vẫn còn bốc khói, miệng tươi cười
- Có muốn ăn chung với em không?
- Tiểu Đường...
Ngu Thư Hân mấp máy môi, mắt vẫn không rời khỏi gương mặt thanh tú trước mặt. Mới mấy phút trước, nàng còn nghĩ đến người kia, thế mà bây giờ, người đó đã thật sự xuất hiện.
Triệu Tiểu Đường tiến đến cửa phòng nàng, tiếp lời
- Sao? Chị vui đến không nói nên lời nữa à? Mau vào phòng đi, em đói rồi.
Nói xong, cô rất tự nhiên bước vào, sau đó đẩy nàng vào phòng tắm.
Mấy phút sau, Ngu Thư Hân bước ra, trên bàn đã bày kín đồ ăn. Toàn là món nàng thích, bên cạnh còn có cả bánh ngọt tráng miệng. Cái bụng của nàng cũng bắt đầu đánh trống, ra sức đòi hỏi chủ nhân lấp đầy.
- Nào, em biết chị cũng đói mà.
Triệu Tiểu Đường nói xong, kéo tay nàng ngồi xuống, lấy một xiên thịt đưa lên miệng nàng. Ngu Thư Hân cảm thấy ngượng ngùng, tự tay đón lấy xiên thịt, cắn một miếng.
- Ngon thật, không biết lần cuối ăn là bao giờ nữa.
Ngu Thư Hân cảm thán, đây chắc chắn là xiên thịt ngon nhất nàng được ăn rồi.
- Ăn nhiều một chút, chị gầy quá.
- Sao em lại ở đây?
- Ngày mai quay hình rồi, hôm nay xong việc em liền tới đây.
- Ở đây khá xa đài truyền hình mà, em sao không chọn ...
Ngu Thư Hân nói được nửa câu, liền dừng lại. Bởi vì nàng sau khi lấp đầy cái bụng, đầu óc tỉnh táo hơn, cũng đã đoán được câu trả lời. Nàng cúi đầu, tránh ánh mắt tha thiết của người đối diện, tay cầm lấy một miếng sườn nướng, gặm gặm.
Triệu Tiểu Đường cố tình không hiểu, giả vờ hỏi lại
- Không chọn cái gì?
Ngu Thư Hân không trả lời, nói sang chuyện khác
- Tuyết Nhi đâu?
- Tuyết Nhi ở khách sạn gần đó rồi. Mình em chạy đến đây thôi.
Ngu Thư Hân nghe xong, cổ họng như nghẹn lại. Câu nói này của Tiểu Đường mang quá nhiều ý nghĩa rồi.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, đến khi đồ ăn hết sạch, Ngu Thư Hân hài lòng xoa bụng
- No quá đi mất.
Triệu Tiểu Đường cười cười, trong lòng thầm nhủ phải nuôi nàng đến khi hai cái má bánh bao xuất hiện trở lại mới được.
- Được rồi, chị nghỉ đi. Em về đây, mai gặp lại.
Triệu Tiểu Đường xoa đầu nàng, nói xong liền đứng dậy, đi về phía cửa. Ngay khi bàn tay cô chạm vào chốt khoá, phía sau lại vang lên tiếng gọi
- Tiểu Đường
Cô quay đầu lại, nhìn người vừa kêu tên mình
- Câu nói hẹn gặp sau đêm chung kết vẫn còn ý nghĩa chứ?
- Đương nhiên, cho dù chị không đồng ý, em cũng bắt chị đi.
Ngu Thư Hân gật gật đầu, trong lòng phút chốc trở nên mềm mại.