Khi Triệu Tiểu Đường tỉnh dậy đã là 9 giờ sáng hôm sau. Cô xoa xoa cái đầu đau nhức, nhìn xung quanh, sau khi xác định được đây là phòng Ngu Thư Hân, cô cố nhớ lại những gì xảy ra hôm qua. Điều cuối cùng cô biết là lúc có người kéo mình ra khỏi ghế, sau đó hoàn toàn quên sạch. Mệt mỏi lê bước ra ngoài, thấy Ngu Thư Hân đang ngồi xem ti vi, Triệu Tiểu Đường lên tiếng
- Hân Hân.
Ngu Thư Hân liếc mắc nhìn người trước mặt, khuôn mặt nàng không bộc lộ ra cảm xúc gì, Triệu Tiểu Đường cảm thấy có chút lạnh lẽo, tiến đến sofa, định ôm nàng thì đã bị đẩy ra.
- Tại sao hôm qua em đi uống rượu ?
Triệu Tiểu Đường xoa xoa thái dương, không biết có nên nói rằng mình đã gặp Chu Triều Dương hay không.
- Có chuyện gì mà không thể nói với chị, lại chạy đi tìm Đoàn Tiểu Vi ?
- Em không đi tìm cô ấy, vô tình gặp thôi.
- Vậy em cũng vô tình tắt điện thoại của chị ?
- Chị đang nghĩ em cố tình trốn chị để đi hẹn hò với người khác đấy à ? Em với cô ấy chỉ là bạn bình thường, vô tình gặp nhau thì uống vài ly, đâu có gì sai. Chị đừng áp đặt suy nghĩ của bản thân lên em như thế.
Triệu Tiểu Đường bực mình trả lời.
- Triệu Tiểu Đường, như thế nào gọi là áp đặt ? Chị gọi cho em cả một ngày không được, chạy đi tìm thì em đang say khướt trong quán rượu, lại còn tình tứ nắm tay nắm chân người khác. Nếu hình ảnh đó bị phóng viên chụp được thì sao, em đã từng nghĩ đến chưa ? Sao em cứ mãi trẻ con như vậy.
Câu nói này giống như chạm vào chỗ ngứa của Triệu Tiểu Đường, trong mắt Ngu Thư Hân, hóa ra cô vẫn như một đứa trẻ, cho nên không đủ mạnh mẽ, không đủ tin tưởng để nàng dựa vào hay sao ?
- Phải, em là một đứa trẻ, em không trưởng thành được như người đó, cho nên có chuyện gì em cũng luôn là người biết cuối cùng, thậm chí còn phải biết qua người khác.
- Người đó cái gì, em học kiểu nói vòng vo như thế từ bao giờ ?
- Vậy chuyện chị nói rằng muốn chờ khi concert kết thúc mới nói là gì ? Tại sao chị lần lữa đến tận hôm nay vẫn chưa cho em biết ?
Triệu Tiểu Đường đột nhiên chuyển sang chủ đề khác, khiến cho Ngu Thư Hân tạm thời chưa thích nghi kịp, người kia đã tiếp tục lên tiếng.
- Hân Hân, từ khi bắt đầu yêu chị, em đã nói sẽ cùng chị đối mặt tất cả. Nhưng nếu chị không nguyện ý bày tỏ, em thật sự không có cách nào. Chị đừng mãi cho mình là người lớn hơn, phải bao bọc cho em, bảo vệ cho em. Đó không phải yêu, đó hoàn toàn là sự nhường nhịn mà thôi. Em không muốn tình yêu của chúng ta biến thành tình yêu của em và gánh nặng của chị.
Triệu Tiểu Đường nói liền một mạch, cô chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của Ngu Thư Hân dành cho cô, nhưng cách yêu của nàng khiến cô cảm thấy áp lực, cảm thấy bản thân chỉ là một kẻ vô dụng đáng thương.
Ngu Thư Hân lẳng lặng nghe hết những lời người kia nói, đến bây giờ cô đã có thể chắc chắn rằng Tiểu Đường đã biết tất cả.
- Em biết rồi? Cho nên hôm qua mới chạy đi uống rượu ?
- Phải, em đã biết, ngay từ ngày về nhà chị, em đã cảm thấy ánh mắt của mẹ chị nhìn em không bình thường rồi. Nhưng đó không phải điều khiến em lo sợ. Điều khiến em lo lắng nhất là một ngày nào đó, chị sẽ lẳng lặng rời đi. Cho dù lí do là vì em, em cũng sẽ không cam lòng. Hân Hân, đừng như thế này nữa. Chúng ta cùng nhau giải quyết, có đươc không ? Cũng đừng để em luôn là người cuối cùng biết chuyện nữa, em sẽ cảm thấy bản thân rất vô dụng.
Triệu Tiểu Đường nhẹ giọng, nắm lấy tay người kia. Ngu Thư Hân cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay người đối diện, phút chốc cảm thấy mềm lòng, những bực dọc cả ngày qua dường như trôi đi hết, nàng chui vào lòng người kia, thở dài.
- Tiểu Đường, chị rất bối rối, không biết phải làm sao cả. Đó là mẹ của chị, chị không cách nào trách bà được, trên vai của chị vẫn còn trách nhiệm, mà trên vai của em lại có ước mơ. Cho dù chị chọn bên nào thì bên còn lại chắc chắn sẽ phải chịu tổn thương, sao chị có thể quyết định được chứ.
- Đều là tại em.
- Không phải do em, là do số phận trêu đùa chúng ta.
Triệu Tiểu Đường ôm chặt người trong lòng, trong giây phút nghe thấy câu nói ấy, cô đã đưa ra được quyết định cho bản thân.
Chiều hôm đó, cô trở lại Bắc Kinh, ngoài việc chuẩn bị cho việc quảng bá phim mới, còn một vấn đề quan trọng hơn, ấy là hợp đồng lần đầu giữa cô và công ty đã tới lúc kết thúc, bây giờ trở về, có gia hạn tiếp hay không cũng là một điều cần phải suy nghĩ. Đối với công ty chủ quản bây giờ, Triệu Tiểu Đường hoàn toàn giống như gà đẻ trứng vàng, danh tiếng cùng giá trị thương mại của cô tăng lên rất nhiều. 2 năm trước, khi cho cô cùng Tuyết Nhi đi thi, họ chưa bao giờ nghĩ tới việc Triệu Tiểu Đường sẽ được như bây giờ, chỉ có thể nói rằng nhân khí của cô quá tốt, gặp đúng thời liền phất lên, chẳng thể cản nổi. Hiện tại mảng âm nhạc, điện ảnh, show thực tế, đâu đâu cũng đã có cái tên Triệu Tiểu Đường xuất hiện. Cho nên vấn đề có ký tiếp hợp đồng hay không, hoàn toàn là từ phía Tiểu Đường.
- Tuyết Nhi, có lẽ tôi sẽ dừng lại.
Triệu Tiểu Đường nói, cô đang ngồi uống nước cùng Khổng Tuyết Nhi sau khi đi mua sắm. Cũng đã một tuần từ cuộc nói chuyện ở nhà Ngu Thư Hân, tuy rằng hai người không cãi nhau, nhưng suốt cả tuần qua, số lần nói chuyện với nhau cũng chẳng hề nhiều, giữa hai người giống như có một bức tường vô hình được dựng lên, mà cả hai đều không biết làm sao để phá vỡ nó. Nó cản đi tầm nhìn của hai người, khiến cho bây giờ, họ chẳng thể nhìn rõ đối phương được nữa.
- Dừng lại chuyện gì ?
Khổng Tuyết Nhi trả lời.
- Tôi không gia hạn hợp đồng nữa.
- Gì cơ ? Cậu muốn sang công ty khác sao ?
- Không phải, tôi rút khỏi giới giải trí. Hai năm qua cũng đủ để tôi có nhiều trải nghiệm rồi.
- Này, cậu nghĩ kĩ chưa vậy Triệu Tiểu Đường ?
- Nghĩ rất kĩ rồi, nếu muốn tôi vẫn có thể đi múa cùng các đại tỉ ở trường, chỉ là tôi cảm thấy áp lực của Hân Hân quá lớn, cô ấy bị kẹp giữa tôi và gia đình, cho nên chỉ khi nào một trong hai bên buông lỏng, cô ấy mới có thể thở được.
- Cho nên cậu muốn từ bỏ con đường sự nghiệp, cậu chọn cô ấy ?
- Đúng vậy, nếu tôi chỉ là một người bình thường, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Tôi cũng không phải một lọ lem nhà nghèo như trong tiểu thuyết, càng không sợ bị mẹ cô ấy ném cho một cục tiền rồi bắt tôi rời xa cô ấy. Việc duy nhất có thể đe dọa tới tôi chính là vấn đề nghề nghiệp, tôi là một người nổi tiếng.
Khổng Tuyết Nhi nhìn vào mắt Triệu Tiểu Đường, chỉ thấy trong đó là sự kiên định chắc chắn, không còn mông lung sợ sệt như những ngày mới biết chuyện nữa. Tuy rằng rất tiếc cho Tiểu Đường, nhưng cô biết, mình không thể giúp cô ấy đưa ra quyết định được, điều duy nhất cô có thể làm cho hai người bạn của mình là ủng hộ mọi quyết định của họ.
- Vậy cậu nói cho Ngu Thư Hân chưa ?
- Chưa nói, mai tôi sẽ bay tới Thượng Hải, cùng đón sinh nhật với cô ấy, lúc đó sẽ nói.
- Vậy còn công ty thì sao ?
- Quản lý Trương nói tôi có 1 tuần suy nghĩ, cho nên cứ như vậy đi. Tôi sau này sẽ trở thành fan cứng của cậu đấy, công chúa.
Triệu Tiểu Đường cười cười. Nói cô không nuối tiếc thì không đúng, chịu bao đau đớn từ những năm 8 tuổi, rồi trầy trật từ những vai diễn nhỏ nhất, đến đổ cả mồ hôi và máu ở chương trình sống còn, debut được 18 tháng, kết quả là từ giã sân khấu. Thế nhưng nói cô từ bỏ Ngu Thư Hân, cô lại không làm được.
Nếu sân khấu là ước mơ tuổi trẻ, thì Ngu Thư Hân lại là trọn đời.