Triệu Tiểu Đường nhìn mèo con hàng ngày đang ở trước mặt mình muốn giơ móng vuốt mà dở khóc dở cười. Ngu Thư Hân vừa về đã kéo cô vào phòng tắm, chẳng nói chẳng rằng lao vào vừa hôn vừa đòi cởi quần áo. Triệu Tiểu Đường một chân vẫn hơi đau, một chân cố gắng trụ vững trước sự tấn công mạnh bạo kia, cả người dán vào tường, hai tay giữ lấy vai của người kia đẩy ra.
- Chị làm sao vậy? Không uống cũng say à.
- Đồ Triệu mắt lác đáng chết. Tôi cứ nghĩ em với tôi đều trở thành mắt mù tai điếc rồi đấy.
- Mắt mù tai điếc cũng cảm nhận được có người đang làm càn trên người mình mà, không phải sao?
Triệu Tiểu Đường híp mắt, cái mặt hơi ngửa lên, ngữ điệu vừa đùa cợt, vừa như châm chọc. Ngu Thư Hân nhìn khuôn mặt trêu ngươi trước mắt, cả người nóng bừng, chỉ muốn cắn thật mạnh. Nghĩ là làm, nàng nhằm trúng bả vai người kia, thật nhanh cắn vào.
- A, Ngu Thư Hân, đau lắm đấy.
Triệu Tiểu Đường hét lên, gì đây? Giờ còn có cả bạo lực gia đình nữa à?
- Dám bơ tôi, không nói chuyện với tôi, em giận dỗi như vậy vui lắm sao? Tôi buổi tối thì đi tìm trứng gà cho em ăn, sáng lại dậy sớm len lén bôi thuốc đau chân, cả ngày chạy theo em mà cuối cùng vẫn chỉ nhận được gáo nước lạnh. Nói xem Triệu Tiểu Đường, chán tôi rồi đúng không?
Triệu Tiểu Đường bật cười, này là tình huống gì? Ngu Thư Hân hai mắt đỏ hoe, cắn xong lại vừa đánh Triệu Tiểu Đường vừa nói, cái mỏ vẫn như cũ chu lên hết mức, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương. Triệu Tiểu Đường nâng cằm nàng lên, nhanh chóng hôn xuống đôi môi còn đang định tiếp tục mắng mình. Cô lần này không có một chút ôn nhu, trực tiếp tách đôi môi kia ra mà tiến vào khoang miệng người kia, thoải mái càn quấy và trêu đùa. Ngu Thư Hân không cách nào dứt ra được, nỗi ấm ức lẫn thương nhớ hai ngày qua tới giờ như được mở cửa, cứ như vậy mà ào ào tuôn ra. Cuối cùng, vẫn là tới khi hết dưỡng khí, người kia mới chịu buông nàng ra.
- Ngu Thư Hân, lần này muốn ở trên?
Ngu Thư Hân còn chưa kịp định thần lại, não chưa có đủ oxi, mặt thất thần, không biết trả lời sao. Nằm trên? Nàng cũng chưa nghĩ tới, hôm nay chỉ là muốn giải quyết khúc mắc mà thôi. Trong lúc nàng còn đang suy nghĩ chưa xong, Triệu Tiểu Đường đã ôm nàng ra ngoài, tìm đến chiếc giường êm ái rộng lớn giữa phòng ngủ.
- Chị mắc lỗi còn muốn phát tiết lên người em, em lại không muốn chịu thiệt.
Triệu Tiểu Đường để lại câu nói này, sau đó không chút khách sáo, đem nàng ăn sạch. Ngu Thư Hân mặc kệ người kia làm càn trên người mình, chỉ biết bám vào lưng Tiểu Đường, gương mặt đầy vẻ hưởng thụ, thẳng tới khi cao triều ập đến, Triệu Tiểu Đường thỏa mãn rồi mới buông nàng ra. Nhìn lại "tác phẩm" của mình để lại trên cơ thể trắng hồng kia, Triệu Tiểu Đường mới thấy mình có hơi "nhiệt tình" quá. Ngoài mấy nơi dễ lộ ra bên ngoài thì đâu cũng có dấu hôn, nhất là hai khỏa tròn trịa kia. Ngu Thư Hân mệt nhọc, tay vẫn ôm lấy cổ người ở trên, thì thầm.
- Triệu Tiểu Đường đáng ghét.
- Chị tạo moment với kẻ đáng ghét?
- Em biết chị không có ý đó mà.
Ngu Thư Hân chu mỏ, định cắn tiếp, nhưng Triệu Tiểu Đường nhanh chóng tránh được, cười cười xoa má nàng
- Em không cản việc chị đóng phim, dù với ai đi chăng nữa, em chỉ không muốn chị mệt nhọc. Nhưng lúc nghe thấy chị nói vậy, em rất thất vọng. Chúng ta đi tới bây giờ, đều là giẫm lên những lời nói như thế mà đi, chị hiểu tâm trạng của em không?
Ngu Thư Hân nhìn người trước mặt, trong mắt tràn ngập hình bóng của nàng, ôn nhu dịu dàng tỏa ra cũng chỉ dành cho mình nàng mà thôi. Đến bây giờ nàng cũng không hiểu nổi, tại sao người kia thu hút nàng đến thế, tại sao nàng cứ dung túng chiều chuộng người đó một cách rất tự nhiên, tại sao chọn con đường khó khăn này trong khi có rất nhiều người khác có thể cho nàng một cuộc sống nhẹ nhàng bình yên hơn rất nhiều. Câu trả lời chỉ có một, là yêu, vì yêu mà thôi.
- Tiểu Đường, xin lỗi, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Chị chỉ muốn là công chúa được em cưng chiều, không muốn nhìn em lạnh nhạt với mình nữa. Chị cũng từ chối bộ phim kia rồi.
- Hân Hân, không cần phải vậy đâu. Em không cấm chị ...
- Không phải vì em, là chị suy nghĩ lại, cảm thấy nó không cần thiết nữa thôi. Chị cũng biết em không muốn chị quá mệt mỏi, nhưng chị không có nhiều thời gian trong giới giải trí này, nếu đến 30 tuổi, chị vẫn chưa thể đạt được thành tựu gì, chị sẽ phải quay về tiếp quản việc kinh doanh của gia đình. Đó là lời hứa hẹn giữa chị và bố mẹ, họ cho chị sử dụng khoảng thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất để làm điều chị muốn, đổi lại chị cũng phải dành cả đời sau này cho sự nghiệp của Ngu gia. Em có em trai, còn chị chỉ có một mình thôi.
- Hân Hân, vất vả rồi.
Triệu Tiểu Đường trả lời một câu đơn giản, ôm Ngu Thư Hân vào lòng, xoa xoa tấm lưng trần của nàng, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, Ngu Thư Hân tỉnh dậy, thấy bản thân đã được ai đó mặc cho chiếc váy ngủ, thầm nghĩ chắc hôm qua không kịp tắm, người kia đã lau người cho nàng rồi. Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Triệu Tiểu Đường bước ra, tóc vẫn còn ướt, thấy Ngu Thư Hân nằm đó nhìn mình, cô tiến tới, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán người kia.
- Ngu trứng, muốn tự dậy tắm rửa hay em tắm cho đây?
- Em mau biến đi, đêm qua chưa đủ à.
Nói xong, nàng đẩy mạnh cái người đang nhìn xuống áo nàng cười gian tà, chạy thẳng vào phòng tắm. Hôm nay biểu diễn rồi, đây là sân khấu đầu tiên của cả nhóm, không thể chậm trễ hay sơ sót gì được.