Ngu Thư Hân vui vẻ nhìn Triệu Tiểu Đường trước mặt, thật sự có phong thái của một lão công nha. Nàng hôm nay mặc một chiếc váy màu đỏ thẫm, kết hợp với vòng cổ và túi xách đơn giản, cả người toát lên một vẻ quý bà sang trọng. Còn Triệu Tiểu Đường, bên cạnh bộ đồ tập thường ngày, lại khoác thêm chiếc áo vest màu xanh nhạt, tay xách chiếc túi thể thao đựng đầy quần áo của Ngu Thư Hân. Hai người đi bên nhau, nhìn sao cũng giống một cặp đôi ra ngoài dạo phố.
Triệu Tiểu Đường trang điểm đơn giản, quay ra thấy Ngu Thư Hân mặc chiếc váy nổi bần bật kia, chiếc cổ trắng ngần càng tôn thêm vẻ đẹp sang trọng của nàng, cô không nhịn được nhìn xuống phía dưới nữa, chỉ thấy ẩn hiện dưới chiếc váy kia là khuôn ngực đầy đặn, khiến cho Triệu Tiểu Đường có chút ... nóng trong người.
- Hai người mặc cái gì thế này?
Giọng của Tôn Nhuế oang oang vang lên, kéo Triệu Tiểu Đường ra khỏi suy nghĩ không đứng đắn kia.
- Nhìn xem bọn tôi đều chỉ mặc đồ đơn giản như vậy, hai người là sợ không ai biết hai người yêu nhau nên cố tình phải không?
- Đúng rồi đó, lêu lêu.
Ngu Thư Hân lè lưỡi trêu Tôn Nhuế và An Kỳ, sau đó nắm tay Triệu Tiểu Đường ra ngoài. Nàng là muốn cả thế giới biết Tiểu Đường với nàng xứng đôi tới mức nào, để không ai dám bén mảng tới cục Đường nhà nàng nữa. Fan của nàng có lẽ cũng tự hiểu được, cho nên ra sức chụp ảnh, ra sức nhắc nhở hai người hãy nắm tay nhau cùng đi đi. Cục Đường kia lại bắt đầu xấu hổ, buông tay Ngu Thư Hân ra, chẳng dám nắm lại mà cũng chẳng đi hẳn sang chỗ khác, cứ trêu đùa cả người bên cạnh lẫn người hâm mộ bên ngoài.
Hôm nay mọi người được sắp xếp chơi gắp thú bông theo từng đôi, Ngu Thư Hân cùng đội với Kim Tử Hàm. Nàng có thể kém trong các trò chơi khác, nhưng gắp thú bông thì không. Nàng hiện đang đứng trước máy gắp thú bông, cái tay thoăn thoắt gắp liên tục hết con này tới con khác, có điều đến khi chơi oẳn tù tì thì thua liên tiếp, phải tới lúc Tử Hàm nhường nàng chơi thì nàng mới tiếp tục gắp được. Ngu Thư Hân nhìn thấy con gà màu vàng trong đám thú bông kia, cái đầu nó tròn xoe, bẹt bẹt, nghĩ ngay tới Triệu mắt lác, liền ra sức gắp cho bằng được. Sau khi ra ngoài, đợi đội của Triệu Tiểu Đường chơi xong, cũng thấy người đó hớn hở cầm con gà đó ra.
- Hân Hân, em cũng gắp được con gà này.
- Cậu ta thì gắp gì chứ. Ngu Thư Hân, cậu biết không, người này gắp mãi không được, trực tiếp thò tay vào máy ném con gà xuống luôn đó. Lại còn mặt dày nói rằng nó rơi xuống chỗ lấy rồi nên không ai từ chối được.
Ngu Thư Hân nghe Đới Yến Ni nói xong, lại nhìn tên kia đang cười ha hả bên cạnh, chỉ biết câm nín. Nàng không ở trong đó cũng tưởng tượng ra cái vẻ mặt lưu manh kia rồi.
- Đới Yến Ni, Tống Hân Nhiễm nhà cậu đang gọi kia kìa, đừng có ở đó mà nói tôi nữa.
Hôm nay ngoại trừ tập luyện, mọi người quay nốt cảnh một buổi phỏng vấn cuối cùng tại đây. Đạo diễn cho mọi người xem lại những cảnh quay của ngày đầu tiên, Triệu Tiểu Đường và Ngu Thư Hân xem tới đoạn ăn lẩu đều đồng loạt bật cười. Ngày đó, hai người hứa hẹn cùng nhau giảm cân, cuối cùng Triệu Tiểu Đường không chịu được, len lén gắp miếng thịt từ nồi lẩu. Sau đó Ngu Thư Hân phát hiện ra, quay sang bóp cổ cô rồi giận dỗi ăn dưa chuột một mình. Triệu Tiểu Đường nhanh nhẹn nhúng từng miếng dưa chuột vào nồi lẩu rồi đút cho nàng, nàng mới hết dỗi cô. Bây giờ xem lại mới biết, hoá ra từ đầu chương trình cả hai đã tình cảm với nhau đến vậy.
Triệu Tiểu Đường xem lại từng thước phim đến vui vẻ, nhưng ngay sau khi nghe đạo diễn nói rằng đây là buổi phỏng vấn cuối cùng, sau đó sẽ không còn lần nào nữa, cô bật khóc thật to.
- Thật sự không còn ư?
- Không còn nữa đâu.
Đạo diễn trả lời, anh ấy cũng rưng rưng xúc động khi nghĩ tới việc phải chia tay các thực tập sinh mà mình gắn bó suốt 6 tháng qua. Tình hình dịch bệnh căng thẳng lại vô tình cho mọi người thêm nhiều thời gian bên nhau hơn, tình cảm càng sâu nặng.
- Mọi người sẽ nhớ tôi chứ?
Triệu Tiểu Đường lại mếu máo nói.
- Sao bây giờ lại buồn thế này, tôi không muốn rời đi, tôi muốn ở mãi kí túc xá này, muốn ngày ngày được mọi người ghi lại tất cả các hoạt động của mình.
- Tiểu Đường, đóng máy thôi.
Đạo diễn lên tiếng, Triệu Tiểu Đường ngửa mặt lên, nhìn lại một lần nữa căn phòng phỏng vấn này, những gương mặt quen thuộc bên cạnh mình suốt những tháng qua, cố gắng cười, vỗ hai tay vào nhau, miệng nói:
- Triệu Tiểu Đường, phỏng vấn cuối cùng kết thúc.
Ngu Thư Hân ra ngoài, thấy người kia mắt mũi đỏ cả lên cũng hiểu được chuyện gì vừa xảy ra. Bởi vì nàng cũng rất buồn, trước khi tới đây, chưa bao giờ nàng nghĩ giây phút chia tay lại buồn đến thế này. Mọi người ai cũng không nỡ, nhìn lại lúc bắt đầu, cho tới giờ ai nấy đều trưởng thành hơn rất nhiều. Không còn tranh đấu, không còn áp lực, chỉ còn tình bạn là tồn tại mãi mãi.
Và còn cả tình yêu của nàng nữa.
Chưa bao giờ Ngu Thư Hân nghĩ tới chuyện sẽ có được người yêu ở đây. Nàng tới đây đi thi vì ước mơ, cũng vì cả những tính toán trong tương lai của chính bản thân mình. Ngoài làm diễn viên, Ngu Thư Hân còn đi đầu tư kinh doanh rất nhiều, cho nên đầu óc suy nghĩ linh hoạt của nàng so với vẻ ngoài hơi "dẹo", thích làm trò gần như chẳng liên quan gì tới nhau. Làm bạn với nàng thì dễ, nhưng muốn tiến vào trái tim thì là một chuyện rất khó. Ngu Thư Hân từng bị phản bội, cũng từng gặp thất bại trong tình cảm, cho nên nàng khá thận trọng trong việc kết giao. Vậy mà Triệu Tiểu Đường đột nhiên xuất hiện, giống như một cơn mưa rào mùa hạ, khiến cho Ngu Thư Hân bất ngờ tới mức không kịp tìm chỗ trốn, cứ như vậy mà bị cơn mưa tươi mát ấy cuốn đi. Nàng cũng không biết trong hai người, ai có tình cảm trước, chỉ biết rằng ngay từ giây phút đầu tiên, hai ánh mắt bắt gặp nhau đã cảm thấy không thể thoát ra. So với những mối tình khác, có vẻ nàng tiến tới với Tiểu Đường hơi nhanh, nhưng đến bản thân nàng cũng chẳng lý giải được chuyện này. Chỉ biết là tình yêu của Triệu Tiểu Đường cứ như một vũng lầy ngọt ngào, nàng lỡ sa một chân vào, cả người liền chìm xuống theo, không thể thoát ra được, mà cũng không muốn thoát ra. Triệu Tiểu Đường vừa trẻ con để nàng phải bảo vệ, lại vừa đủ lớn để che chở cho nàng, khiến nàng muốn nép vào cả đời.
Triệu Tiểu Đường nắm tay Ngu Thư Hân, đi tới từng ngõ ngách trong đài, từng căn phòng tập luyện, nhà ăn, đại sảnh, phòng trà, nơi mọi người thường tập trung chơi ma sói, hai con thiên nga trong hồ nước mà ai đi qua cũng dừng lại nói chuyện cùng. Sau cùng, cô dẫn Ngu Thư Hân lên sân thượng, ánh mặt trời lúc này đã sắp sửa tắt, chỉ để lại một mảng hồng rực phía xa chân trời. Sân thượng này có lẽ là nơi ý nghĩa nhất với tất cả các thực tập sinh, ai cũng từng một lần lên đây để tự điều chỉnh tâm trạng, nhìn ngắm mọi thứ từ trên cao để rồi hít một hơi thật sâu, sau đó quay lại với chiến trường khốc liệt. Triệu Tiểu Đường cùng mấy người ở cái « hội phượng hoàng » mà Tăng Khả Ny lập ra rất hay lên đây chơi đùa.
Triệu Tiểu Đường nhớ lại 6 tháng trước, mình cũng đứng cùng Hân Hân ở đây, cả hai tự hứa với nhau sẽ nắm tay nhau debut, cũng là khoảnh khắc mặt trời lặn đầy lãng mạn này. Giờ đây, hai người quay trở lại, chỉ khác một điều, ấy là giờ đây họ đã trở thành người yêu của nhau.
- Hân Hân, có còn nhớ sinh nhật em, chị đã đợi em ở đây không? Lần đầu tiên chân chính nắm tay nhau cũng ở đây.
- Nhớ chứ, thời gian nhanh thật đây, chị cứ nghĩ mọi thứ chỉ vừa mới hôm qua. Chị tay xách nách mang vali tới kí túc xá này, nhìn trộm em cởi giày cao gót. Rồi sau đó xem phim ma, em còn lợi dụng ôm chị.
- Này, đó là chị ôm em mà.
- Tôn Nhuế kể với chị cả rồi, chính em là người đề xuất xem phim ma, sau đó còn nói rằng thành công vì chị sợ muốn chết, cả buổi chỉ rúc vào lòng em mà trốn.
- Sẽ có ngày em trộm hết cơm của Tôn Nhuế đó cho xem. Nhưng chị thích như thế mà, hôm đó còn ngủ quên trong lòng em.
Ngu Thư Hân nhớ lại ngày đó, bởi vì dịch bệnh nên bọn họ có một khoảng thời gian rảnh rỗi, buổi tối còn được xem phim. Có một hôm xem phim ma, Ngu Thư Hân sợ hãi chỉ dám he hé mắt nhìn, còn lại thì chui vào lòng Triệu Tiểu Đường mà trốn. Người kia cứ thế xoa lưng cho nàng, khiến nàng ngủ quên giữa những tiếng reo hò ầm ĩ của mọi người xung quanh. Đúng là kì tích.
- Hân Hân, cho dù ngày mai kết quả có ra sao, cho dù chúng ta có cùng nhau đi trên hoa lộ hay không, em cũng không buông tay chị. Trong lòng em, chị mãi mãi là số một.
Triệu Tiểu Đường lên tiếng.
Ngu Thư Hân quay sang người đối diện, ngoài gia đình ra, chỉ có người này quan tâm tới nàng tỉ mỉ tận tâm nhất, thậm chí còn để ý nhắc nhở nàng từ điều nhỏ nhất là không được ngồi vắt chéo chân, làm việc gì cũng đặt nàng lên hàng đầu. Nàng thầm cảm ơn duyên số đã cho nàng gặp được Tiểu Đường, lại cho hai người ở chung một phòng, cho hai người thật nhiều cơ hội tìm hiểu nhau và yêu nhau, cho dù con đường tương lai trước mắt còn vô vàn khó khăn nếu họ bên nhau.
- Tiểu Đường, em biết không, em là người đầu tiên và duy nhất mà chị muốn sống chung tới già.
- Sau khi ra khỏi nơi này, chúng ta nhất định sẽ hẹn hò chân chính, cùng nhau đi chơi, cùng nhau đi du lịch.
Triệu Tiểu Đường cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi Ngu Thư Hân một nụ hôn.
Phía xa, mặt trời đỏ rực từ từ lặn, phủ lên hai người yêu nhau một thứ ánh sáng nhẹ nhàng mà ấm áp đến kì lạ.