Đôi mắt đỏ rực của cậu rung động dữ dội. Một đứa trẻ ghét bị coi là trẻ con cũng không phải chuyện lạ gì.
"Phu quân bé nhỏ của ta ơi. Đi ngủ thôi nào."
"Ta không phải trẻ con!"
Blake lại càng giận dữ hơn mặc dù tôi đã cẩn thận sửa lại cách gọi của mình.
Tuy nhiên, việc một đứa trẻ ghét bị gọi là trẻ con hay em bé thì cũng là chuyện bình thường. Tôi đã biết sơ qua về việc cậu ấy muốn tôi nói điều gì, nhưng tôi không nghĩ rằng mình nên chiều theo ý của cậu nhiều quá.
"Người là trẻ con mà."
"Hả..."
Blake trợn tròn mắt như thể cậu đang ngạc nhiên.
Điều đó khiến cậu kinh ngạc tới vậy sao?
***
Chắc cậu ấy đã rất bất ngờ.
Blake từ lúc đó tới giờ đã thở dài mấy lần. Giờ thì cậu đang đứng im lặng dưới bóng cây to nhất trong cung điện.
Trên thân cây to đẹp có khắc dấu đo chiều cao của tôi, Blake và Diana. Chúng tôi đã đo chiều cao của mình vào năm ngoái và đầu năm nay. Tôi là người cao nhất, sau đó đến Diana rồi tới Blake.
"Điện hạ, hãy đi ăn trước đã."
"Ta không đói..."
Cậu ủ rũ nói.
"Sao vậy? Người bị ốm à?"
"Ta có ăn thì cũng có cao lên được tí nào đâu..."
"Người phải ăn thì mới cao lên được chứ."
"Ta đã ăn rất nhiều những vẫn chẳng thể cao hơn nàng..."
"Không sao đâu mà. Người chỉ đang phát triển muộn thôi."
Không có một miêu tả cụ thể nào về việc Blake có chiều cao hạn chế trong nguyên tác. Richard cao khoảng 185cm, và tác giả nói rằng Blake có thấp hơn cậu ta một chút, vậy nên lớn lên chắc Blake sẽ cao khoảng hơn 170cm.
"Hôm nay ta đã nấu ăn đấy. Người không định ăn sao?"
"Ancia nấu sao?"
Mắt của Blake sáng long lanh. Tôi thích nấu ăn, và thật tuyệt vời khi được thấy Blake thưởng thức đồ ăn do mình nấu.
"Ừ, người sẽ ăn thứ chứ?"
"Được!"
Blake chạy thẳng tới phòng ăn.
"Nào, người thử đi."
"Ơ, cái gì đây?"
Blake đứng hình khi nhìn thấy món soup trước mặt.
"Là súp giá đỗ đấy."
Blake thường ăn tất cả những gì tôi nấu, nhưng lần này cậu lại do dự và nhìn chằm chằm vào bát soup giá trên bàn.
"Trông nó giống như 'Macul' ấy..."
'Macul' là tên gọi của những con quỷ một mắt trú ngụ ở Thung lũng Hỗn loạn. Tenstheon đã mang giống cây giá đỗ từ Đế quốc Chang ở phía Đông và trồng nó trong vườn, tôi đã thu hoạch nó được một thời gian rồi. Trước đó tôi cũng không để ý lắm, nhưng nghe lời nói của Blake, tôi nhận ra nó quả giống Macul thật.
Nhưng nếu như cậu ấy đã nói như vậy, điều đó có nghĩ là cậu ấy sẽ không ăn nó.
"Ý người giống Macul là sao? Món này được làm từ chỗ đỗ mà chúng ta đã thu hoạch đấy."
"Đỗ sao?"
"Đúng vậy. Cây đỗ đó dài như thế này này. Nếu người ăn nó, người sẽ lớn cao lên như cây giá đỗ vậy."
"Thật không?"
"Ừ. Thật đấy."
Blake cẩn thẩn dùng đũa gắp một cọng giá đỗ. Bây giờ cậu đã có thể dùng đũa rất giỏi rồi.
"Macul..."
Trông Blake không được ổn cho lắm, như thể hình ảnh của những con quỷ Macul vẫn còn ẩn hiện trong tâm trí cậu. Cậu nhắm chặt mắt lại và nhanh chóng đút miếng giá đỗ vào miệng.
"Người thấy sao."
"Nó, nó như lông ấy. Lưỡi ta cứ thấy nhột nhột..."
Gương mặt của cậu trắng bệch. Tôi không nghĩ rằng cậu sẽ không thích nó bởi vị cậu thậm chí còn thích hương vị đậm đà của canh đậu tương cơ mà.
"Hả."
Nhưng Blake không nhè ra mà vẫn nhai nó cho hết.
"Nó thế nào?"
"Ừm... Ta không biết vị của nó thế nào nữa. Nó không ngọt, cũng không mặn, nhưng chua thì cũng không phải."
"Đó là vì vị của giá đỗ rất đặc biệt."
"À..."
Blake gật đầu, nhưng tôi không nghĩ rằng cậu ấy thực sự hiểu tôi đang nói gì.
Cậu cẩn thận súc một thìa soup đầy. Chỉ cần nhìn nét mặt cũng thấy rõ được rằng cậu đang liên tưởng tới vùng đất cao nơi những con quỷ Macul cư ngự.
Blake nhắm mắt lại và húp thìa soup trong suốt. Ngay sau đó, mắt cậu mở trừng lên.
"Ô! Ngon quá!"
"Phải chứ? Ngon không?"
"Ngon!"
Blake lại húp thêm soup giá đỗ.
"Người không thể ăn mỗi nước soup được. Giá đỗ rất nhiều dinh dưỡng, ăn chúng với nhau đi."
"Ừ..."
Blake ăn cả giá đỗ như tôi vừa nói, lúc đầu cậu còn hơi lưỡng lự, nhưng sau khi cậu ăn cùng với soup, cậu ăn nó mà không còn dè chừng nữa.
Bữa ăn đã khiến cho bụng của tôi no căng. Rồi tôi nhìn thấy bóng hình của Diana chạy về phía mình.
"Chị!!"
"Hôm nay em tới sớm vậy?"
"Bởi vì em nhớ chị! Mà này, ai làm cho chị bộ quần áo đang mặc bây giờ đấy?"
"Hả? Sao vậy? Em muốn nó à?"
"Không, không phải, em muốn nói cảm ơn cho người thợ đã làm ra chiếc váy này! Màu sắc thật thanh nhã! Nó hợp với chị lắm!"
Con bé lại bắt đầu rồi đấy.
"Phu nhân của ta mặc gì cũng đẹp hết!"
Và cả Blake nữa, người đang ngồi im lặng ăn uống nãy giờ, cũng tham gia vào cơn mưa lời khen liên tiếp. Dù không ghét nghe điều đó, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi ngại ngùng. Tôi nhanh chóng chuyển chủ đề.
"Diana, em đã ăn gì chưa? Nếu chưa thì lại đây ăn cùng nhau đi."
Diana đang liên tục đưa ra những lời khen đùa giỡn, liếc nhìn mặt bàn.
"Cái gì vậy? Có phải Macul không?"
Blake, người đã quên đi sự tồn tại của những con quái vật và đang ăn ngon lành, run rẩy.
***
"Một, hai!"
Diana vung thanh kiếm lên hết sức có thể và tập luyện những động tác mà cô bé được học từ Edon ngày hôm nay.
Bá tước Bellacian cho cô học rất nhiều thứ. Tuy nhiên, lễ nghĩ, khiêu vũ xã giao, múa ballet, chơi đàn piano, thêu thùa, và còn nhiều nữa, đều nhắm tới mục đích nâng cao giá trị của cô trong việc trao đổi hôn nhân (Ý là ông ấy muốn gả Diana cho nhà quyền quý nên mới làm vậy), và đó không phải là điều Diana mong muốn.
Nhờ có Ancia, cô bé được học kiếm thuật. Được vung thanh kiếm lên như thế này khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc. Đường vung kiếm trái rồi lại phải không được gọn gàng.
Diana lại nắm chặt thanh kiếm gỗ.
Nhưng rồi, cánh cửa phòng bật mở và Gilbert, cha của cô, bước vào. Diana giật mình và theo phản xạ giấu thanh kiếm ra đằng sau.
"Con đang giấu gì vậy?"
Gilbert nhìn cô chằm chằm.
"Không có gì ạ."
Diana vội vã lắc đầu. Nhưng Gilbert lại kéo tay cô ra một cách bạo lực.
"Ah!"
Diana hét lên đau đớn, nhưng ông ta vẫn chẳng quan tâm. Gilbert của quá khứ sẽ không hạnh động như vậy.
Nhưng trong hai năm vừa qua, suy nghĩ của Gilbert đã thay đổi.
Ông cảm thấy cuộc hôn nhân đầu tiên của mình là một nỗi nhục nhã. Ông muốn xóa bỏ sự thật rằng mình đã kết hôn với con gái nhà một nam tước chỉ vì tiền.
Mỗi khi nhìn Ancia, ông lại thấy tức tối khi nhớ lại quá khứ nhục nhã của mình, và ông thật lòng mong rằng con bé sẽ chết đi.
Ông cảm thấy tự hào với người vợ thứ hai của mình, một nữ bá tước cũng giống như ông, và yêu quý Diana, quả ngọt từ cuộc hôn nhân của họ.
Nhưng sau khi Hoàng đế bắt đầu ưu ái Ancia, cảm xúc của ông bắt đầu thay đổi.
Có lẽ kho báu thật sự của ông chính là Ancia.
Mặc dù con bé mới mười hai tuổi, danh tiếng của Ancia đã vang dội khắp cả Đế quốc. Danh tiếng của Diana cũng rất xuất sắc, nhưng con bé chẳng thể nào sánh bằng Ancia được.
Ông nghĩ rằng Diana mang dòng máu quyền quý giống như ông, nhưng ông càng nhìn, lại càng thấy Ancia giống mình hơn.
Không chỉ duy nhất ngoại hình, Ancia trở thành một ngôi sao sáng với quyền lực khó tin và sức hút mạnh mẽ với vẻ dịu dàng dù chỉ mới mười hai tuổi. Con bé còn khởi xưởng ra phương pháp trồng trọt "Sapoje", xen kẽ giữa nguồn thực vật cho con người và thức ăn cho chăn nuôi.
Hoàng đế đã thử nghiệm phương pháp này ở vùng đất phía Nam, tham khảo theo sáng kiến của cô, và kết quả cho thấy việc tăng sản lượng và gia súc đạt hiệu quả cao.
Phương pháp Sapoje được lan truyền ra khắp đất nước, và trong năm nay Đế quốc đã đạt mức thu hoạch chưa từng có. Danh tiếng của Thái tử phi với dân chúng lại càng tăng cao.
Giới thượng lưu cũng không có khác biệt gì nhiều. Những người miễng cưỡng trước thê tử của Thái tử bị nguyền rủa, từng không hiểu được vì sao Hoàng đế lại cưng chiều con bé như vậy, cũng dần biến mất. Giờ đây, mọi người ai ai cũng ca tụng Ancia là đấng ban phước thực sự cho đế quốc.
Ban đầu, giới quý tộc nghi ngờ rời Hoàng đế làm vậy vì ngầm quan tâm tới Thái tử và lo rằng ngài có thể đang cố gắng trao quyền hành cho Thái tử dưới vỏ bọc quan tâm tới Ancia.
Nhưng khi Ancia để lộ khả năng của mình, những nghi ngờ cũng cứ thế mà tan biến.
Tenstheon là một hoàng đế trọng dụng nhân tài mà không quan tâm tới xuất thân và địa vị. Việc ngài quan tâm tới một cô bé tài năng như Ancia cũng là lẽ thường tình.
Địa vị của Ancia được nâng cao, danh tiếng của Gilbert - cha cô cũng được đẩy mạnh. Tất cả mọi người, dù là quý tộc hay thương gia, đều cố hết sức để làm hài lòng ông. Nhưng điều đó không kéo dài được bao lâu.
Họ nhanh chóng nhận ra quan hệ giữa Ancia và Gilbert không được tốt. Địa vị của Gilbert trong xã hội thượng lưu sụt giảm nghiêm trọng trong thời gian ngắn, đến Hoàng đế Tenstheon cũng không thèm coi ông là thông gia.
Gilbert đã vội vã gửi quà cho Ancia để lấy lòng cô, nhưng Ancia còn chả thèm ngó ngàn gì tới nó.
Gilbert nghiến răng, thề rằng ông sẽ trả thù Ancia và những kẻ dám làm ngơ ông.
Nếu như Diana kết hôn với con trai cả của công tước Cassil và trở thành Hoàng phi thực thụ, ông sẽ có thể rửa sạch hết tất cả những nỗi ô nhục này bằng một cái búng tay.
Ông đã gửi Diana tới cung Thái tử. Ancia dù bất hiếu với cha ruột của mình, nhưng con bé vẫn luôn lo lắng cho em gái.
Gilbert đã ra lệnh cho Diana làm những việc mà công tước Cassil đã bí mật yêu cầu.
"Bảo Ancia nhận một hầu gái tên là Beth đi."
"Nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra trong cung Thái tử hôm nay."
Nếu như Diana làm tốt, con bé có thể củng cố được vị trí của mình với công tước Cassil. Đường dài mới biết ngựa hay, còn tốt hơn gấp trăm lần việc làm thê tử của tên Thái tử quái đản đó.
Nhưng mọi thứ không đi theo hướng mà Gilbert muốn.