Tiếp theo, tôi cho phần nước đầu vào trong vạc, đun lên rồi chậm rãi khuấy đều.
"Điện hạ, cẩn thận đấy! Để thần làm cho."
"Được rồi. Việc này nhờ ngươi vậy, Terry."
Công việc này vẫn khá là khó khăn đối với trẻ nhỏ, vậy nên cả Blake và tôi đều rút lui.
Khi tôi đang nhờ những người lớn xung quanh cho nước đậu vừa được đun vào trong túi lọc, Hans và Edon đã hoàn thành công việc của mình cũng sắn tay tham gia vào.
"Không cần mạnh tay quá đâu. Cứ làm từ từ thôi. Cẩn thận nóng đấy."
"Điện hạ đừng lo."
Họ nhẹ cười rồi dùng cây vết bột miết vào túi lọc. Tốc độ lọc chậm hơn tưởng tượng, khiến cho mọi người xung quanh cảm thấy sốt ruột. Edon đã thử thay thế cây vết bột bằng một cây dao, và nó hiệu quả hơn hẳn.
Nước đậu được lọc hết ra từ túi lọc, đổ xuống nồi vạc.
"Điện hạ, thử đi, đây là sữa đậu nành đấy."
Tôi đưa cốc nước đậu cho Blake.
"Ừ."
"Uống cẩn thận kẻo nóng đấy."
"Ừ. Ồ, ngon quá."
"Ngon không?"
"Có. Lần đầu ta được nếm vị này."
Tôi đang định cho thêm đường vì nghĩ nó sẽ hơi nhạt, nhưng thật may là vị khá vừa miệng. Tôi còn mời những người khác uống thử sữa đậu nành làm 100% từ đậu nữa.
"Wow, ngon quá! Thái tử phi điện hạ quả đúng là thiên tài."
"Đây là một loại đồ uống ở phương Đông. Hầu hết các công đoạn đều do Terry và mọi người làm rồi."
"Không, thần làm sao nghĩ ra được cách làm thứ này. Người giỏi quá."
Bếp trưởng Terry không ngừng cảm thán. Edon cũng gật dù.
"Thái tử phi là một người đặc biệt mà."
Cơn mưa lời khen tuôn ra không ngớt, khiến cho tôi phải gãi đầu vì ngại. Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng mèo kêu.
"Meow!"
"Mèo con!"
Tôi vui mừng bế con mèo đen lên.
"Lâu rồi không gặp, mèo con! Ngươi đã ở đâu vậy?"
"Meow."
Con mèo hướng ánh nhìn về phía chiếc vạc.
"Ngươi muốn uống chút sữa đậu sao?"
"Meow!"
"Mèo có uống được không nhỉ?"
Tôi suy nghĩ một hồi những vẫn không tìm được câu trả lời. Ở thế giới này không hề có sách vở ghi chép về chế độ ăn của mèo, vì vậy nên tôi chẳng có chút thông tin gì về những đồ nên cho mà không nên cho động vật ăn.
Nếu như mà biết trước chuyện này sẽ xảy ra thì tôi đã học về nó ở Hàn Quốc rồi. Tôi rất thích động vật, nhưng tôi không thể tưởng tượng được tới cảnh nuôi chúng trong nhà bởi vì tôi từng sống một mình trong một căn hộ nhỏ một phòng.
"Meow!"
Con mèo gật đầu lia lịa. Đậu nành rất tốt cho hệ tiêu hóa nên tôi nghĩ chắc cho mèo uống cũng không sao đâu.
"Melissa, ta muốn chuẩn bị một cái bát nhỏ cho mèo con."
"Vâng, thưa Điện hạ."
"Meow!"
Mắt con mèo sáng long lanh. Đáng yêu quá.
Tôi đặt con mèo xuống rồi quay trở lại công việc làm đậu phụ của mình.
Tôi chậm rãi khuấy nước đậu còn nóng hổi rồi cho thêm chút muối, nó đặc lại từ từ tạo thành lớp đậu phụ tươi.
Tôi tự hỏi không biết ngày trước tôi làm món khó làm như vậy với bà kiểu gì.
Sau khi phần đậu phụ mềm đã làm xong, tôi để một phần sang một bên, còn phần còn lại thì cho vào khuôn đậu phụ đã chuẩn bị trước để đông lại. Cũng nhờ có nhiều người làm cùng nhau nên món đậu phụ nhanh chóng được hoàn thành.
Tôi khá là lo lắng khi nghĩ tới việc làm món này thất bại trong khi mọi người đang cố gắng làm việc như vậy, nhưng may mà nó có vẻ ổn.
"Điện hạ, đây là 'đậu phụ'."
Blake nhẹ nhàng chọt một ngón tay vào phần đậu phụ trắng.
"Ồ, nó giống như bánh pudding vậy."
"Vị của nó thì lại khác hẳn với bánh pudding đấy. Tới phòng ăn nào."
Trong khi chờ đợi đậu phụ đông lại, Blake chuyển ánh nhìn sang món canh đậu phụ, đậu phụ luộc nóng hổi cùng cơm trắng và cười nhẹ.
"Toàn là màu trắng tuyết. Giống như Ancia vậy."
"Ta thì thấy nó giống Điện hạ hơn."
Làn da trắng sứ của Blake đẹp như tuyết vậy.
Đút một miếng đậu phụ nóng hổi vào miệng, mắt của Blake mở to.
"Umm!"
Cậu dùng nĩa đút hai miếng đậu phụ vào miệng cùng một lúc.
"Người ăn chậm thôi."
"Ừ. Ancia đúng là tuyệt nhất! Món này ngon lắm luôn!"
Blake liên tục đút những miếng đậu phụ mềm mềm vào miệng vừa luôn miệng cảm thán
"Mềm quá! Cảm giác như nó đang tan chảy trong miệng của ta vậy!"
Tôi cảm thấy tự hào khi phu quân ăn ngon như vậy. Làm cối xay và khuôn đậu phụ chính ra là một quyết định đúng đắn. Tôi luôn mong muốn rằng Blake có thể ăn nhiều món ăn ngon và trở nên khỏe mạnh hơn.
"Người hãy ăn nhiều vào."
"Ừ, nàng cũng ăn đi, Ancia."
"Vậy ta ăn đây."
Lâu lắm rồi tôi mới được ăn đậu phụ. Miếng đậu phụ vẫn còn ấm nóng, vị của nó rất ngon.
Nó gợi nhớ cho tôi về ngôi nhà cũ của mình, về người bà hiền dịu, và về món kimchi mà tôi thường ăn với đậu phụ nóng. Nhưng giờ tôi không muốn quay trở về Hàn Quốc nữa.
Giờ tôi đã có một cuộc sống riêng ở đây. Phu quân của tôi, cha, Diana, Melissa, Hans, Edon, Terry, và còn nhiều người quan trọng đối với tôi nữa đang ở đây.
Nhưng nếu tôi muốn duy trì được hạnh phúc này, lời nguyền của Blake phải được hóa giải trước đã...
***
Đây là lần đầu chúng tôi làm đậu phụ nên đã làm rất nhiều, cũng vì thế mà một mình chúng tôi không thể xử lí hết chỗ đậu phụ đã làm được.
Khi tôi định đem bát canh đậu phụ còn nóng tới cung của Hoàng đế, con mèo đen kêu lên thảm thiết.
"Meow."
"Ngươi không ăn được món canh này đâu."
"Meow."
"Không được."
Khi tôi bế con mèo lên rồi xoa đầu, Blake giành lấy con mèo con khỏi tay tôi.
"Ồ, người muốn ôm mèo sao? Điện hạ, cũng lâu lắm rồi người mới thấy mèo nhỉ?"
Trước đây khi tôi hỏi cậu ấy có muốn ôm nó không thì câu trả lời mà tôi nhận được là cậu ấy rất ghét, nhưng thật ra, cậu ấy có vẻ rất muốn điều đó. Khi tôi thấy Blake ôm con mèo, một nụ cười vui sướng vô thức hiện lên trên mặt tôi.
"Canh sắp nguội rồi kìa, Ancia..."
"Ah, phải rồi!"
Nếu như tôi không nhanh lên thì bát canh sẽ nguội mất. Tôi vẫy tay chào Blake và con mèo rồi vội vàng di chuyền đến Hoàng cung.
***
Eunhan bị thu hút bởi Ancia vì cô bé có thể nấu những món ăn phương Đông. Mỗi lần nhìn thấy cô, cậu sẽ cố đi tìm các loại nguyên liệu và dụng cụ nấu ăn phương Đông cho cô.
Và rồi cậu nhận ra.
'Mình có tình cảm với cô ấy.'
Eunhan đã giành một góc trong trái tim mình cho Ancia, nhưng cậu không thể để điều đó tiếp diễn.
Ban đầu, cậu chỉ biến thành con mèo vì muốn được thưởng thức đồ ăn của cô thôi, nhưng dần dần rồi không biết bắt đầu từ khi nào, cậu tới đó vì Ancia. Và cuối cùng, cậu nhận ra tất cả những hành động của mình đều xuất phát từ tình yêu.
Ancia là con dâu của chủ nhân của cậu, vì vậy nên cậu phải chấm dứt mối tình này.
Khi Eunhan nhận ra được điều đó, cậu đã bỏ cuộc. Cậu quyết định dừng việc tới gặp Acian và không biến thành mèo nữa.
Thế nhưng, cuối cùng, cậu vẫn không thoát khỏi sự cám dỗ từ món đậu phụ.
Sự kiên nhẫn của cậu chỉ đến thế thôi sao?
Eunhan cảm thấy xấu hổ, nhưng cậu đã thành thật với bản thân mình và cuối cùng đã cầu xin Ancia cho cậu ăn món canh đậu phụ. Tuy nhiên, cậu đã bị Blake tóm được.
Blake nhấc bổng cậu lên rồi đi vào trong phòng ngủ.
Eunhan trong hình hài của một con mèo cố tìm cách bỏ chạy ngay lúc đó, nhưng cậu nhận ra rằng mình không thể cử động được. Sức mạnh của Thái tử đã gây ảnh hưởng tới khả năng của cậu.
Sao lại như vậy? Thái tử cũng có sức mạnh như vậy sao?
Nó không phải từ những dòng chữ của lời nguyền, có một năng lực nào đó đang lan tỏa ra từ bên trong cơ thể của Blake.
Trong khi Eunhan vẫn còn đang bận loay hoay, cả hai đã vào trong phòng của Thái tử. Blake đóng cửa lại rồi đặt cậu xuống.
Ngay khi vừa thoát khỏi vòng tay của Thái tử, Eunhan vội vã chạy về phía cửa sổ.
"Ngươi là ai?"
Nhưng trước khi cậu có thể thực hiện điều đó, giọng nói trầm xuống của Blake vang lên trong căn phòng. Eunhan cứng người, ngước mắt nhìn Thái tử.
Ngài ấy nhận ra cậu sao? Không, không thể nào. Làm sao ngài ấy biết được khi mà chưa nhìn thấy cậu biến hình bao giờ chứ?
"...Meow?"
Eunhan giả giọng mèo kêu. Nhưng sau đó, khuôn mặt Blake hiện lên biểu cảm sắc lạnh.
"Đừng tưởng là ngươi lừa được ta. Từ đầu ta đã biết ngươi không phải là một con mèo bình thường rồi."
Ancia nói rằng Thái tử trông giống như một con thỏ.
Eunhan có thể hiểu được vì sao cô lại nói như vậy. Phần mặt bên phải không bị khắc bởi những dòng chữ lời nguyền có nét khá giống với Hoàng phi quá cố, nếu chỉ nhìn bên đó thì trông ngài rất dễ thương và trong sáng. Thậm chí còn dễ thương hơn nữa vì ngài nhỏ con hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi.
Nhưng Eunhan đã theo dõi Blake từ khi ngài còn nhỏ rồi. Trái ngược với ngoại hình của ngài, Thái tử có tính cách giống hệt Hoàng đế. Ngài giống một con mãnh thú hơn nhiều. Tất nhiên là ngài vẫn còn trẻ, nhưng một con sư tử con vẫn có thể coi là một con mãnh thú. Hơn nữa, ngài đã lớn lên rất nhiều trong ba năm qua, ngài không còn là một chú sư tử con đáng yêu ngày nào nữa rồi.
Giống như bây giờ ấy.
Eunhan có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trong giọng nói bình thản của Blake
"Ta đã suy nghĩ về ngươi rốt cuộc lại ai, là gì, và giờ ta đã nhận ra. Ngươi... chẳng phải lúc nãy ngươi đã ở trong phòng của Ancia sao?"
"..."
"Ngươi đã theo dõi ta và Ancia đúng không?"
"..."
Eunhan được giao nhiệm vụ thực hiện những mệnh lệnh của Hoàng đế trong bóng tối, và nhiệm vụ quan trong nhất trong số đó chính là bảo vệ Thái tử và thê tử của ngài.
Tình trạng của Thái tử đã trở nên bất ổn mấy ngày gần đây, vì vậy nên cậu phải sát sao hơn trong việc bảo vệ ngài.
Khi theo chân Thái tử vào phòng của Ancia, cậu đã cảm nhận được như thể Thái tử đang nhìn mình, nhưng rồi lại nghĩ chắc là lầm tưởng thôi. Eunhan đã phải sử dụng pháp thuật. Pháp thuật cậu sử dụng là loại pháp thuật gắn kết với sức mạnh của loài rồng, về cơ bản thì nó khác với loại pháp thuật được sử dụng ở phương Tây. Vì vậy nên ở Đế quốc, đến cả những pháp sư lỗi lạc nhất cũng không thể nào nhận ra được pháp thuật của cậu.
Thái tử chưa từng được học cách sử dụng pháp thuật, nhưng ngài ấy vẫn có thể phát hiện ra cậu sao? Ngài ấy đã nhận ra ngay cậu đã biến thành con mèo?