Không khí lạnh giá khiến cho thân nhiệt của cô ngày càng giảm, xâm nhập vào cả cơ thể cô khiến cô bất giác rùng mình lên cầm cập như một cây sậy trước gió.

"Nếu, nếu như nàng đã ghét ta đến như vậy...!"

Một giọng nói run rẩy lướt qua trong màn đêm trong khi cô đang khó khăn đấu tranh với cơn buồn ngủ của mình. Cặp mắt trong như bi của cô hướng về một cậu bé với một nửa khuôn mặt bị che bởi một chiếc mặt nạ. Ánh trăng chiến xuống qua mái tóc màu bạch kim cùng với đôi ngươi đỏ rực đầy mê hoặc của cậu. Cậu đẹp như một kiệt tác hội họa.

***

Tôi tỉnh dậy, thấy bản thân mình nằm trên nệm êm ái với những tia ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ. Nhẹ nhàng và chậm rãi, tôi mở mắt.

"Thái tử phi! Người cuối cùng cũng tính lại rồi!"

"Thái tử phi đã tỉnh lại rồi!"

Thái tử phi sao? Các người đang nói gì vậy?

Tôi xem xét bối cảnh xung quanh mình với đầy vẻ bối rối. Tôi nhìn thấy một chiếc gương treo tường, khung gương tròn được thiết kết rất sang trọng. Tuy nhiên, phản chiếu trong gương, thật bất ngờ, lại không phải là tôi.

Cô bé trong gương có đôi mắt long lanh ánh lên màu xanh lục bảo, cùng với đó là mái tóc vàng bạch kim được duỗi dài tới eo.

Vài ngày sau, tôi nhận ra. Bối cảnh có chút gì đó giống với cuốn tiểu thuyết lãng mạn 19+ mà tôi đã đọc được ở kiếp trước. Tựa đề truyện là "Tiểu thư và quái vật".

"Tiểu thư và quái vật" là một câu chuyện lãng mạn hư cấu, được cải biến từ chuyện cổ tích "Người đẹp và quái vật". Quái vật – Blake và Richard sẽ quyết đấu với nhau vì tình yêu của nữ chính – Diana.

Tôi đầu thai vào thân thể của Ancia, người chị cùng cha khác mẹ của Diana. Ancia được sắp đặt kết hôn với thái tử khi còn nhỏ. Tuy nhiên, không lâu sau khi cô bé nhìn thấy ngoại hình quái đản của cậu, cô đã tự tử bằng cách dấn chìm bản thân xuống một cái hồ vào ngày cưới.

Sự việc xảy ra để lại một nỗi ảm ảnh to lớn cho Blake khiến cậu đóng của trái tim của mình. Và từ đó thái tử trở thành một con người khép kín, không tin tưởng bất kì ai cho đến ngày Diana xuất hiện và hóa giải lời nguyền. Vì không được Diana chọn để yêu, cậu nhận kết cục sống một cuộc đời đau khổ.

Theo như cốt truyện, Diana đã chết chìm dưới hồ, khi Blake cứu được cô lên thì cô chỉ còn là một cái xác lạnh ngắt.

"Nếu, nếu như nàng ghét ta đến như vậy...!"

Cậu bé ôm chặt lấy thân thể của Ancia mà than khóc. Cậu chắc hẳn phải rất đau long, hôn thê của cậu đã tự kết liễu đời mình chỉ vì cậu.

"Thưa điện hạ, người đi đâu vậy?"

"Ta đi gặp thái tử."

"Thái tử điện hạ sao?"

Cô hầu Melissa nhìn tôi. Trong giây lát, biểu cảm của cô bỗng trở nên bối rối.

"Phải. Hãy đưa ta tới đó."

"Điện hạ, thần xin người, thái tử điện hạ vẫn còn đang rất sốc sau sự việc vừa xảy ra..."

Cô cẩn thẩn nói. Chắc hẳn cô ấy đang nghĩ rằng tôi sẽ yêu cầu li hôn.

"Đừng lo. Ta sẽ không làm gì dại dột đâu."

Tôi không có ý định sẽ bỏ rơi Blake. Tôi không thể rời xa cậu ấy như vậy trong khi bản thân có cơ hội thay đổi tuổi thơ dữ dội của Blake. Với lại, Ancia giờ cũng không còn nơi nào để quay về nữa. Ancia là con của bá tước Bellacian và người vợ cả của ông. Người vợ cả qua đời ngay sau khi Ancia được sinh ra. Sau đó, bá tước Bellacian kết hôn với người vợ hai và hạ sinh Diana.

Bá tước Bellacian gửi Ancia làm thái tử phi mặc dù ông biết rằng cô bé không thể chịu được cuộc sống với thái tử. Ancia tự tử không chỉ vì mỗi ngoại hình quản đản của Blake. Cô bé tự nhấn chìm bản thân xuống dòng nước lạnh vì bị chính gia đình của mình bỏ rơi. Nói tóm lại, dù cho tôi có rời khỏi đây thì cũng chả có nơi nào để đi cả, và tôi cũng không có ý định để bỏ lại Blake đang chìm trong đau khổ. Người hầu gái dẫn tôi tới phòng ngủ của Blake

"Ta sẽ tự vào."

Để lại người hầu gái ở ngoài, tôi đặt tay lên nắm cửa dài và mở cánh cửa phòng ngủ. Tôi nhìn thấy một đứa trẻ đang thằm thụp xuống trên giường, cúi người thấp nhất có thể.

"Điện hạ. Là ta đây."

"Ta không thể tin được rằng nàng lại làm vậy! Nàng nhảy xuống mà không có sự cho phép của ta!"

Tôi cố kìm nén cảm xúc khi nghe những tiếng rêи ɾỉ đáng thương của Blake. Cậu không giống những gì mà tôi tưởng tượng. Trông cậu bây giờ gần giống như một con thỏ đáng thương vậy.

"Ta có điều muốn nói với người."

Trước tiên, chúng ta cùng giải quyết chút hiểu nhầm đã. Tôi tiến đến ngồi phía góc giường, nhưng Blake lại bắt đầu có ý muốn chuồn đi. Tôi nắm lấy bàn tay đang run rẩy cậu, rồi với tay tháo chiếc mặt nạ che đi nửa khuôn mặt.

"Nàng đang làm gì vậy!"

Cậu hoảng sợ và cố gỡ tay tôi ra. Nhưng thay vào đó tôi lại lấy tay ôm lấy khuôn mặt của Blake.

"Đừng, đừng nhìn!"

Blake cố gắng cúi gằm mặt xuống, nhưng lại bị tôi giữ chặt tay hơn khiến cậu không thể tránh ánh mắt của tôi được.

"Người không hề quái dị."

"Sao cơ?"

"Ta chưa từng thấy ai đẹp như người cả."

Đó là sự thật. Mặc dù bị mắc phải lời nguyền, vẻ ngoài của cậu vẫn tuyệt đẹp. Về mặt thể xác, cậu có thân hình tuy nhỏ nhưng rất hài hòa; cậu có mái tóc rối bạch kim dày và bóng bảy, không chỉ vậy còn sở hữu đôi ngươi đỏ rực đầy mê hoặc. Cậu có một sống mũi cao và thẳng giữa hai con mắt, cặp má hồng và đôi môi hoàn hảo như tượng tạc, như thể chúng được nhào nặn bởi những thiên thần vậy.

Với lại, lời nguyền sẽ được hóa giải khi cậu gặp Diana. Trong truyện gốc, khuôn mặt của Blake được miêu tả là khuôn mặt quyến rũ nhất lục địa sau khi lời nguyền được hóa giải.

"Nhưng, nàng ghét ta."

"Ta không hề ghét người."

"Nhưng..."

"Ta nói thật mà. Ta không hề có ý định tự vẫn. Lúc đó là do ta không để ý ngã xuống dưới hồ."

Đó là một lời nói dối. Ancia thật sự đã tự tử sau khi bị khuôn mặt của Blake làm cho sợ hãi.

"Thật sao?..."

"Thật mà. Ta nghe nói người đã cứu ta, vì vậy ta đến đây để cảm ơn."

"..."

"Cảm ơn người nhiều lắm..."

Tôi mỉm cười và nắm lấy hai tay của cậu.

"Người đã cứu sống ta. Ta rất biết ơn điều đó."

Mũi của Blake đỏ lên khi những giọt nước mắt âm ấm rơi xuống mu bàn tay tôi.

"Nàng, bởi vì ta... ta tưởng nàng sẽ chết vì ta..."

"Sao ta phải làm vậy chứ? Ta được gả cho một người tuyệt vời vậy cơ mà."

"Ta đã cứu nàng, vì vậy nên ta nghĩ rằng nàng sẽ rất tức giận... Ta rất sợ phải gặp nàng."

"Ta thích người. Ta rất biết ơn khi được kết hôn với một người con trai chu đáo như vậy."

"Ta... Ta cũng thích nàng."

Blake, người nói dối. Người mà Blake thích là Diana. Hoàng đế vì biết Blake muốn Diana nên đã sắp đặt lễ cưới. Và tất nhiên, Bá tước sẽ không gửi Diana yêu quý của ông đi rồi. Thay vào đó, ông ta đã gửi tôi đi.

"Vậy chúng ta ngủ cùng nhau nhé?"

"..."

Ngay khi tôi vừa lẩm bẩm, Blake chạy vụt đi và nấp sau chiếc giường của cậu. Cậu ấy sao vậy? Tôi có đề xuất điều gì kinh khủng lắm đâu.

Gia tộc Bellacian có sức mạnh ánh sáng. Cũng nhờ thế mà Diana có thể hóa giải lời nguyền cho Blake. Ancia cũng là một thành viên của gia tộc Bellacian nên chắc hẳn cũng phải kế thừa một phần nhỏ sức mạnh ánh sáng, tuy không được nhiều như Diana.

Lời nguyền của Blake không chỉ ảnh hưởng tới ngoại hình. Cậu còn phải liên tục chịu nhiều đau đớn. Nhiệt độ càng lạnh, cơn đau sẽ càng dữ dội. Cậu đã nhảy xuống làn nước lạnh giá để cứu tôi như vậy, chắc phải trải qua cơn đau dữ dội lắm. Nhưng cậu không phải kiểu người sẽ nói ra.

Đụng chạm thân thể rất cần thiết khi sử dụng sức mạnh ánh sáng. Đúng như dự đoán với một cuốn tiểu thuyết lãng mạn 19+. Tuy nhiên, tôi thay vào đó quyết định ngủ bên cạnh và nắm tay cậu ấy, nhưng biểu cảm của Blake khiến tôi cảm thấy bản thân vừa mắc phải một sai lầm lớn vậy.

"Điện hạ, đừng hiểu nhầm ta."

"H-Hiểu nhầm?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play