Hans, Melissa và Edon ngồi quanh chiếc vạc, ăn cơm cháy với Sungnyung, trò chuyện với nhau.

"Sungnun? Seongneun? Cái tên thật khó đọc nhưng nó ngon quá!"

"Sao loại đồ uống này lại có thể thơm ngon như vậy chứ? Khoảnh khắc vừa húp một húp là đã thấy ấm cả người rồi."

"Ăn với cơm cháy thôi cũng thấy ngon nữa."

Khi Edon ăn những thìa cơm cháy nâu giòn giòn, Melissa nhăn nhó nói.

"Ngài Edon, không phải anh ăn quá nhiều đấy chứ?"

"Oh, tôi bất giác như vậy đấy. Tay tôi cứ tự cử động thôi..."

"Đây là món ăn quý giá mà thái tử phi điện hạ đã làm cho chúng ta đấy. Ăn chậm thôi."

"Ừ, tôi sẽ làm thế."

"Nó cũng nguội rồi, húp một húp Sungyung đi. Anh sẽ sặc đó."

"Ừ!"

Họ tiếp tục nói chuyện nhiệt tình. Eunhan quay trở lại với nhiệm vụ của mình vì có vẻ như họ sẽ không rời đi dễ dàng đến thế.

"Anh phải thổi trước đã."

"Nó ngon quá."

"Hôm nay chúng ta được ăn nhiều đồ ăn ngon thật đấy."

"Món này ngon nhất!"

"Người nói dối vì đây là món ta làm đúng không?"

"Đồ ăn Ancia làm là tuyệt nhất."

Thái tử và Thái tử phi đã có khoảng thời gian vui vẻ bên nhau ngày hôm nay.

***

Eunhan bị đe dọa tính mạng chỉ vì cậu được Hắc Long (Rồng Đen) lựa chọn, người nhận được lời sấm truyền rằng sẽ hủy diệt đất nước, và cuối cùng phải chạy tới phía Tây lục địa.

Cha ruột của cậu, Hoàng đế, cố tìm cách gϊếŧ cậu, còn mẹ của cậu bỏ mạng vì cậu.

Hoàng tử Blake cũng bị nguyền rồi, bị những dòng chữ lời nguyền xấu xí hằn lên cơ thể. Nhưng Ancia lại rất yêu quý thái tử mà không một chút gượng ép. Hoàng đế cũng rất yêu quý Blake, cũng một phần vì ngài là cha ruột của thái tử, đó là một điều hiển nhiên. Nhưng Ancia hoàn toàn chân thành, dù còn trẻ nhưng lại nguyện ý kết hôn với thái tử và dành tình yêu thương cho người.

Trẻ con rất thành thật và trong sáng, nhưng cũng rất tàn nhẫn. Chúng thích những thứ xinh đẹp và ghét những điều xấu xí. Thật khó để một đứa trẻ có thể kìm chế được cảm xúc, đến người lớn còn khó.

Nhưng Ancia lại khác.

Cô bé thành thật với Blake.

'Nếu mình cũng có một người như vật bên cạnh thì tương lai có thay đổi không?'

Trong khi Eunhan đang chìm trong suy tư, Ancia đột nhiên quay mặt về phía cậu. Eunhan đang ẩn sự hiện diện của mình bằng pháp thuật. Tuy nhiên, cậu có hơi lơ là một chút.

May thay, cô ấy chỉ cảm nhận được sự hiện diện nên cậu không bị bắt quả tang. Cậu lại ra khỏi phòng ăn, sử dụng pháp thuật.

Thái tử phi đã tới cùng hoàng đế với một nụ cười tươi tắn.

Đây chính là cơ hội. Eunha nhanh chóng quay lại cung Hoàng đế.

"Eunhan."

Sau khi Ancia rời khỏi thư phòng, Hoàng đế cho gọi Eunhan. Sau tiếng gọi của chủ nhân, cậu đứng thẳng người và bước ra.

"Sungnyung là loại đồ uống như thế nào?"

"Là món ăn ăn yêu thích của mọi người ở phương Đông, từ quân vương tới thường dân."

"Ta hiểu rồi..."

"Vị nó đơn giản quá."

Bởi thế, nó không hợp khẩu vị của bệ hạ đâu. Vậy nên hãy đưa cho thần đi!

Eunhan nuốt nước bọt, nhìn vào cái bát đang chứa loại đồ uống kia.

Tenstheon không có hứng thú đặc biệt nào với việc ăn uống. Kể cả khi một món ăn hiếm gặp nào đó được mang ra, ngài cũng sẽ chia cho những người xung quanh mình, ví dụ như Eunhan và Collin.

Eunhan đã mong chờ điều đó.

Vậy nhưng, Tenstheon một hơi uống hết chỗ Sungnyung trong chén.

Và cứ thế, món Sungnyung cứ thế hao dần. Eunhan bèn dùng hết dũng khí.

"Bệ hạ, có thể cho thần húp một ngụm không?"

"Không."

Tuy nhiên, ngài từ chối lời thỉnh cầu của Eunhan với phong thái lạnh lùng.

"Đây là món con dâu của ta làm đấy."

Cuối cùng Tenstheon đã uống hết chén, không để lại một giọt Sungnyung nào.

***

'Bệ hạ thật quá đáng... Ngài ấy không thèm cho mình một miếng nào luôn.'

Eunhan quay về cung thái tử với tâm trạng ỉu xìu. Hoàng đế cũng thấy thương cậu nên đã bảo cậu đi nghỉ, nhưng điều đó chẳng an ủi được Eunhan.

Cậu tiến về phía chiếc vạc. Chả thấy một bóng dáng ai ở đó cả.

Đây thực sự chính là cơ hội. Eunhan tới gần chiếc vạc. Ngay khi cậu mở vung lên, có tiếng động phát ra.

Nhanh nào, phải trốn đi thôi. Vậy nhưng, ẩn nấp cơ thể là thủ thuật có độ khó cao nhất trong tất cả. Và thế là cậu thất bại, Eunhan xấu hổ trước lỗi lầm của mình. Nhưng vì cậu là một thuật sĩ kì cựu, nên cậu đã nhanh chóng tự biến mình thành một con mèo đen.

***

Hôm nay tôi ăn nhiều quá rồi. Đáng nhẽ ra tôi không nên ăn hết sau khi ăn nhiều đồ tráng miệng như vậy.

Tuy nhiên, khi mà chiếc vạc mà tôi đã mong chờ từ lâu tới nơi, thật khó mà có thể bỏ qua.

Tôi vừa đi vừa xoa bụng, nhưng rồi nghe thấy tiếng động phát ra gần lò bếp nơi đặt chiếc vạc.

Ai lại ở đây vào giờ này nhỉ?

Tôi nhanh chóng chạy về phía nó.

Chiếc vung của cái vạc được mở ra. Nhưng lại không một bóng người.

Ai thế nhỉ? Không lẽ công tước Cassil đã cài người vào? Hay là người của Richard?

Tôi nhanh chóng nhìn quanh, rồi bắt gặp một con mèo đen.

"Ồ, một con mèo sao?"

"Meow."

Tôi bế con mèo lên trên tay.

"Me~ow"

Con mèo cúi thấp đầu xuống, như thể để trả lời câu hỏi của tôi.

"Ôi trời, chắc ngươi phải đói lắm. Vào đi. Ta sẽ cho ngươi uống sữa."

"Meow! Meow!"

Con mèo lắc đầu lia lịa rồi hướng về phía chiếc vạc.

"Ngươi muốn ăn Sungnyung sao?"

"Meow!"

Lần này, con mèo gật đầu, có vẻ như nó hiểu được tiếng người.

"Mèo có ăn được Sungnyung không nhỉ..."

Tôi chưa nuôi động vật bao giờ nên không biết, nhưng tôi nghĩ là sẽ có một số thứ mà chúng không ăn được.

"Meow! Meow!"

Thế giới này không có đồ ăn cho mèo, với lại con mèo có vẻ rất thèm món đó. Tôi có nên cho nó một ít không nhỉ?

Tôi bế bé mèo lên rồi lại gần chiếc vạc.

"Ôi trời. Điện hạ, đó có phải là một con mèo không?"

Melissa nhìn con mèo đen ngờ vực, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy con mèo này.

"Ta thấy nó ở bên ngoài, ta nghĩ chắc nó đói lắm nên định cho nó ăn một chút Sungnyung."

"Thần sẽ chuẩn bị ngay."

"Nhờ ngươi. Hâm nóng lên một chút nhé."

Tôi nhờ cậy cô rồi đi vào phòng. Trong con mèo có vẻ sạch sẽ, không giống như mèo hoang.

"Ngươi từ đâu đến vậy?"

"Meow"

"Ngươi có chủ không?"

"...Meow."

Con mèo chỉ kêu lên một cách đáng yêu nhưng không cử động đầu như lúc trước. Tất nhiên rồi, mèo làm sao hiểu hết được con người nói gì chứ.

"Mẹ của ngươi đâu?"

"...Meow."

"Xin lỗi nhé."

Con mèo cụp đầu xuống, vẻ mặt buồn thiu, khiến tôi vô thức xin lỗi. Con mèo đen rất nhẹ nhàng. Tôi bé nó lên xoa đầu rồi cho nó ăn Sungnyung đã được Melissa hâm nóng. Bát Sungnyung không quá nóng và vừa đủ ấm.

Con mèo ngay lập tức đánh chén món Sungnyung.

"Ngươi chắc hẳn đói lắm."

"Meow."

Con mèo chớp mắt ra vẻ đáng thương. Thật đau lòng khi thấy một bé mèo con đi lang thang với cái bụng rỗng vào trời mùa đông giá rét như thế này.

"Nếu như ngươi có chủ nhân, vậy hẳn chủ nhân của ngươi phải xấu xa lắm."

"Meow".

Con mèo gật đầu lia lịa. Chắc hẳn nó phải có chủ vì cơ thể rất sạch sẽ. Thể loại người gì mà không cho mèo ăn chứ? Vậy nhưng cơ thể nó lại khỏe mạnh một cách lạ thường.

"À... người chủ hiện tại khiến ngươi phiền lòng sao. Ta định sẽ nuôi ngươi nếu không có chủ đấy."

Tôi ôm chặt lấy con mèo rồi tì má mình lên cơ thể của nó. Con mèo ngồi yên. Tôi nghĩ là nó đã bất động đôi chút. Tôi vừa làm gì sai sao? Dù sao gì, nó đúng là một con mèo dịu dàng.

"Ancia, nàng đang làm gì vậy?"

Blake đứng trước cửa, tôi ngay lập tức khoe con mèo.

"Ta vừa tìm thấy một con mèo đen đó. Đáng yêu không?"

"... Nàng có nhất thiết phải ôm nó như vậy không?"

"Trông con mèo ngoan ngoãn chưa kìa. Ta đoán là nó thích ta đấy."

"...Nó là con đực đấy."

"Ồ, thật sao? Để xem xem bé mèo con này có phải đực thật không nhé."

"Meow!"

Tôi định đặt nó nằm xuống để xác định giới tính là đực hay cái, nhưng con mèo vùng vẫy thoát khỏi tay tôi. Tôi nhanh chóng đuổi theo con mèo nhưng nó biến mất rồi.

***

Hôm nay hoàng đế đã mời tôi dùng trà trong giờ uống trà. Tôi đã chia sẻ món tráng miệng mà hoàng đế tặng cho Blake. Tôi cũng gặp được một con mèo đen rất dễ thương. Hôm nay cảm giác trôi đi thật lâu, nhưng vẫn là một ngày tốt lành.

Tôi đang cố gắng sắp xếp lại công việc ngày hôm nay và chuẩn bị đi nghỉ, nhưng biểu cảm của Blake vẫn còn tối sầm lại.

"Điện hạ sao vậy?"

"Meow."

Cậu ấy đột nhiên giả tiếng mèo kêu.

"Điện hạ...?"

"Ancia thích mèo, nên ta cũng muốn làm mèo nữa."

"Sao cơ?"

"Meow."

Blake vừa dụi vào cánh tay của tôi, vừa kêu meow meow.

"Ancia, ta đã ở đây rồi mà nàng vẫn cần một con vật khác sao?"

Này, cậu ấy thừa nhận rằng mình là một con thỏ rồi sao?

"Ta sẽ làm thỏ, mèo, cún, vậy nên đừng nhìn những con vật khác nữa."

"Điện hạ..."

"Meow..."

Blake nhìn tôi.

"Ah..."

"Meow?"

Ngay khi cậu nhìn lên, tôi đành bỏ cuộc.

"Điện hạ, người đáng yêu quá!

Tôi ôm Blake thật chặt, trên thế giới này chẳng có thứ gì đáng yêu bằng con thỏ con Blake của tôi cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play