Hoàn cảnh hiện tại vô cùng tồi tệ, cái lún phạm vi rất rộng không biết phải đi bước nào. Thiên Ân nhìn xung quanh tối om, chỉ có ánh trăng cố gắng xuyên qua tán lá chiếu rọi xuống mặt đất.
Hoàng Ánh bên cạnh đã hoảng thành một đống, Cát lún có đặc thù riêng càng di chuyển con người lại càng bị lún xuống nhanh hơn. Nhìn thấy Hoàng Anh bị lún đến gần ngang người Thiên Ân quát lên.
" Có tôi ở đây cậu hoảng cái shit gì"
Nghe thấy vậy, Hoàng Anh dần bình tĩnh lại, ánh mắt tự trách nhìn Thiên Ân, không phải vì cứu hắn thì cậu chủ cũng không rơi vào hoàn cảnh như thế này.
" Thu lại cái bản mặt này đi, có tôi ở đây cậu ủy mị cái shit gì" Thiên Ân lại mắng hắn một câu nữa cho không khí đỡ căng thẳng.
" cậu chủ cậu lấy tôi là điểm tựa có thể bật người lên và ra khỏi đây" Hoàng Anh sau khi bình tĩnh lại nói với Thiên Ân.
Tốc độ lún của hai người cũng đang dần chậm lại nhưng cũng không phải là dừng hẳn, tình trạng bây giờ đúng là ngàn cân treo sợi tóc.
Nghe thấy kiến nghị của Hoàng Anh Thiên Ân liếc cậu nói " rồi sao nữa"
" dạ" Hoàng Anh bất ngờ trước câu hỏi của Thiên Ân
Thấy cậu ngu như vậy Thiên Ân thật sự muốn đập cho cậu một trận, người Ân gia sao giờ ngu thế không biết.
" Tôi đến đây để cứu cậu ra, giờ tôi thoát một mình để cậu lại đây, bao nhiêu công sức đổ đi hết, cậu thấy Thiên Ân tôi làm mấy việc rảnh rỗi như vậy bao giờ chưa" Ngừng lại một chút hắn nói tiếp " với cả cũng không biết nơi này có mấy thứ đồ linh tinh gì nữa không, hiện tại ở đây bây giờ cũng có thể coi là khá an toàn, giờ tôi đi ra đó một mình thà rằng cứ ở đây nghĩ biện pháp cả hai có thể thoát là tốt nhất, còn không đợi cứu viện đến, thời gian này cũng sắp đến rồi"
Thiên Ân nghĩ đến kẻ nào đó khi biết cậu tự mình chạy đi cứu người như thế này không biết cái mặt than sẽ lạnh như thế nào nữa, khóe môi không kìm được mà khẽ nhếch lên.
Nhìn nụ cười của Thiên Ân, không hiểu sao Hoàng Anh cảm thấy tim đập nhanh mất vài nhịp, cũng không dám đưa ra ý kiến để dở hơi nào nữa.
Sau khi quan sát địa thế một hồi, Thiên Ân thấy vài đoạn dây leo ở phía sau Hoàng có vẻ dùng được, liều một lần vậy, Erik à Erik, nhất định em sẽ không để anh bị quá vợ đâu.
" Hoàng Anh thấy dây leo đằng sau cậu không, nắm lấy nó được không"
Nghe thấy Thiên Ân nói vậy Hoàng Anh cũng quay qua nhìn thấy vài sợ dây leo lẫn trong đám cỏ, thế mà cậu chủ cũng nhìn ra được, hắn cố gắng vươn tay ra với mà không với tới được, vừa động mấy vết thương cũng đua nhau bất mãn, cả người hắn vừa đau vừa khó chịu, nhưng hắn vẫn cố chịu đựng vương tới sợ dây leo.
Thấy biểu hiện của Hoàng Anh không được tốt lắm, Thiên Ân đành bảo cậu đứng yên đó để hắn tới gần phía đó, hai người bám vào người nhau cùng đổi vị trí để tránh tình trạng bị lún quá nhanh.
Đúng là ông trời trêu ngươi, đến khi Erik đuổi tới nơi thì đúng lúc thấy cảnh 2 người đang ôm nhau tay chân chặt chẽ.
Thiên Ân rủa thầm một câu chết tiệt, rồi mắt to trừng mắt nhỏ với Erik.
Hoàng Anh vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, có kẻ tới cứu rồi hắn thật muốn khóc một trận cho bình ổn cảm xúc quá.
Thiên Ân được Erik cõng trên lưng trở về biệt thự, còn Hoàng Anh cũng được đối xử hết sức tử tế mà bị gói thành cái bánh chưng đưa về bệnh viện. Mấy bảo tiêu hắn mang đến cũng bị thương không nhẹ cũng được đưa đi chữa trị luôn.
Nơi xây dựng căn cứ của Trương gia cũng bị đám tiểu Vampire cho nổ tanh bành. Cũng coi như dạy cho Trương gia một bài học.
Thiên Ân bám dính trên người Erik không chịu xuống, cuối cùng Erik đành phải cõng cái tên không biết xấu hổ này về.
Trên đường bên tai không ngừng nghe cậu lải nhải.
" Erik tình huống lúc đó rất nguy cấp, anh không biết đâu mấy bọn đó đánh Hoàng Anh toe tua, cậu ta là người của Ân gia tất nhiên em phải cứu rồi, em là một chủ nhân vô cùng tốt, không bao giờ để cấp dưới của mình chịu một chút ủy khuất nào vậy mà lần này xảy ra như vậy. Anh thấy đấy tất nhiên là em phải cứu cậu ta rồi. Anh đừng giận nữa nha nha"
Thiên Ân vừa lải nhải vừa cọ cọ mặt lên cổ Erik. Cảm giác được một lần nữa gửi thấy mùi hương trên người anh thật thích.
Nhưng đáp lại cậu vẫn là một sự im lặng cố hữu.
" Erik, Erik à...Erik...."
" Em đã từng nghĩ là tôi đến là tôi sẽ rất lo lắng cho em chưa" Cuối cùng Erik cũng lên tiếng.
Giọng nói trầm thấp, không rõ cảm xúc của anh cất lên.
Tim Thiên Ân như bị siết mạnh một cái. Cậu đã quen chinh chiến một mình, Cậu cũng không nghĩ đến có người luôn đợi cậu trở về. Cậu cảm thấy tim mình thắt lại, cậu không nghĩ đến cảm xúc của anh, cảm xúc của một Vampire cũng sẽ vô cùng hoảng loạn khi nghĩ đến người yêu của mình đang rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
" Erik, ...em..."
" Em chưa từng nghĩ phải không, một con người đứng đầu, em phải lo cho thuộc hạ của mình. Tôi biết điều đó chứ, nhưng em có nghĩ đến tôi cũng rất lo lắng cho em. Bao năm tháng qua, từng thế kỷ tôi sống một mình, tháng năm đó tôi không muốn trải qua một lần nào nữa. Em có từng nghĩ đến tôi cũng cần em không"
Thiên Ân bừng tỉnh ôm chặt lấy Erik, cảm giác anh muốn đẩy cậu ra, cậu càng ôm chặt lấy anh hơn. Sợ chỉ cần rời ra anh sẽ không cần cậu nữa.
" Erik, em xin lỗi, em không có ý đó, em không muốn rời xa anh, không muốn, em xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa, xin lỗi Erik. Em yêu anh mà, Erik, em xin lỗi"
Cảm giác sống ngàn năm cô độc không phải ai cũng muốn trải qua, cảm giác hằng đêm một mình nhìn màn đêm dài đằng đẵng cảm giác đó cậu không thể tưởng tượng được nó cô đơn đến mức nào.
Vậy mà cậu lại để cho anh cảm nhận cậu đang rơi vào hoàn cảnh đấu tranh với sự sống mà bên cạnh không có anh. Cảm giác đó, cậu sao có thể để anh trải qua chứ, cậu thật tồi tệ mà.
Nhìn người trong lòng đang run rẩy ôm chặt lấy mình, Erik kẽ thở dài rồi ôm lấy cậu, cảm giác cậu vẫn ở đây, trái tim cậu vẫn đập trong lồng ngực này. Như vậy là đủ rồi, cái cảm giác khi nhìn thấy cậu chật vật trong cát lún, bên cạnh là một người đàn ông khác, mặc dù hắn biết hai bọn họ không có tình cảm quá mức bạn bè, nhưng cảm giác đó hắn không muốn trải qua lần thứ hai.
Nhận ra lồng ngực của mình hơi ướt, Erik khẽ nâng mặt Thiên Ân lên thấy chút lệ vẫn còn đọng lại trên khóe mắt cậu, Erik không đành lòng nhẹ đặt một nụ hôn lên khóe mắt đó.
" không có lần sau"
Bốn mắt nhìn nhau đầy thâm tình.
'' chắc chắn không có lần sau" Thiên Ân gật đầu nhìn Erik.
Hai tay cậu ôm lấy cổ hắn ấn môi mình lên đôi môi lạnh lẽo đấy, cậu cắn mút nó, Erik cũng không để mình rơi vào thế bị động, một tay ôm chặt lấy cậu, tay kia luồn vào tóc Thiên Ân kéo cậu về phía mình làm sâu sắc hơn nụ hôn của hai người, muốn hòa nhập vào nhau, mãi mãi không xa rời, sẽ không để cậu rơi vào hoàn cảnh đó một lần nào nữa, Erik thầm thề với bản thân mình.