Trước đây Dylan có một giấc mơ, cậu sinh ra trong một gia đình đầm ấm, luôn tràn ngập niềm vui và tiếng cười, cha mẹ yêu thương cậu, cậu có một đứa em trai nhỏ dễ thương. Hàng xóm của cậu là gia đình Timmy, Timmy luôn yêu thương chăm sóc cậu, hắn cũng là "thanh mai trúc mã" của cậu, hằng ngày cùng nhau đi học, cùng nhau chơi đùa, cuộc sống nhẹ nhàng êm ấp cứ vậy trôi qua.

"Dylan nhanh ra đi học" Timmy đứng dưới cổng nhà gọi cậu.

Dylan cầm cặp từ trong nhà chạy ra, cười tươi nhìn Timmy.

"Cười ngốc cái gì, nhanh lên muộn giờ rồi" Timmy chạy đến cầm lấy cặp trên tay cậu, một tay khác thì nắm lấy tay cậu kéo đi, miệng vẫn không ngừng nói "Hôm nay tôi bảo đầu bếp làm món thịt hầm mà cậu thích, còn có bánh kem nữa, nghỉ trưa sẽ cho cậu ăn"

Dylan gật đầu cười ngốc nghếch, chỉ cần cậu muốn cái gì, Timmy đều tìm cách mang đến cho cậu.

"Thật là ngốc, may mà có tôi, nếu không bị lừa đi còn giúp người ta đếm tiền" Timmy nhéo nhéo má Dylan một cái "Chỉ được nghe lời tôi biết không, yêu thích cũng chỉ được yêu thích một mình tôi thôi"

"Được, chỉ nghe cậu, chỉ yêu thích một mình cậu" Dylan cười thật tươi nói, đôi mắt cong cong càng nhìn càng thấy yêu thích.

Timmy nhìn cậu như vậy, nhẹ cúi xuống đặt lên môi cậu một nụ hôn.

Một cơn gió thổi nhẹ qua làm tung bay mấy cánh hoa anh đào, dưới gốc cây hai người con trai đang đứng nhìn nhau mỉm cười...

Một giấc mộng đẹp...

Một giấc mộng...

Giấc mộng...

Thấy người bên cạnh muốn tỉnh dậy Timmy ôm chặt cậu vào lòng

"Nằm thêm một chút nữa"

Dylan mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt mình, một bộ dáng trẻ con lười nhác.

Mãi không thấy người trong lòng có phản ứng gì, Timmy mở mắt ra thấy Dylan đang chăm chú nhìn mình "Sao vậy, đẹp lắm à"

"Tôi vừa mơ một giấc mơ" Dylan tìm tư thế thoải mái trong lòng Timmy "Chúng ta ở cạnh nhà nhau, ngày ngày cậu đến rủ tôi đi học"

"Mấy việc ngày bé đấy hả" Timmy nghĩ nghĩ một hồi "Chỉ được nghe lời tôi, yêu thích cũng chỉ được yêu thích một mình tôi"

"Umk" Timmy mỉm cười, mắt cong cong lên vô cùng dễ nhìn "Mau dậy uống thuốc"

Nghe đến uống thuốc, mặt Timmy nhăn thành một đoàn, sau trận chiến ở bến tàu với Vampire Timmy được Dylan đưa đến Ý, bắt đầu cuộc sống mới ở đây.

Sau khi trải qua một hồi chết đi sống lại, Timmy mới nhận ra tình cảm thực sự của mình với Dylan giờ cậu nói đi phía đông hắn không dám đi phía tây.

Vết thương trên người cũng được Dylan tìm cách chữa trị, ngày ngày phải uống thứ thuốc vừa đắng vừa kinh, Timmy quả thật không muốn uống nó một chút nào.

Rời giường đi xuống Dylan hít một hơn, chân hơi muốn nhũn, phía sau hôm qua bị dùng quá độ, kẻ gây tội lỗi vẫn đang một mặt mè nheo không muốn uống thuốc. Dylan quyết định tăng độ đắng của thuốc lên, hôm qua hắn dám dày vò cậu cả đêm, hừ hừ... nghĩ đến chuyện tối qua Dylan không khỏi có chút đỏ mặt.

Thật ra cậu cũng không chắc Timmy có yêu mình thật không, thấy hắn trước kia chấp nhất với Thiên Ân như vậy, trong lòng cậu cũng có chút ghen tị.

Hôm qua Timmy đã kể tất cả cho cậu, thực ra hắn không phải yêu Thiên Ân, chỉ là cảm thấy hứng thú với độc trong người cậu ta nên muốn tìm hiểu, dần dần cũng để ý nhiều hơn, căn bản chỉ muốn tranh dành với Vampire để cho Erik khó chịu, vì từ trước đến nay U linh và Vampire vốn không ưa gì nhau. Nhưng cảm xúc với cậu thì khác chỉ cần nghĩ đến cậu bên người khác hắn đã muốn điên rồi.

Thấy Dylan rời giường Timmy cũng đi xuống theo, một bộ dạng muốn bám dính lấy cậu ta.

Tuy nghĩ muốn tăng độ đắng lên nhưng Dylan vẫn không nỡ xuống tay, nhìn thấy khuôn mặt uống thuốc nhăn nhó của Timmy, Dylan đút cho hắn một viên kẹo rồi nói.

"Uống tầm hai chén thuốc nữa thôi là cậu bình phục rồi, không cần uống tiếp nữa"

Timmy nghe vậy thì hai mắt sáng lên, hôn lên má cậu một cái, chỉ cần không phải uống cái thứ đắng chát kia thì hắn coi như thoát một kiếp.

"Ta thấy đào ngoài vườn chín hết rồi, chút nữa chúng ta đi thu hoạch đào" Timmy vừa nhai kẹo vừa nói.

"Được, tôi sẽ làm mứt đào cho cậu" Dylan vừa làm bữa sáng cho cả hai vừa nói.

Cuộc sống không cần quá ồn ào, chỉ cần nhẹ nhàng bình yên trôi qua cùng người mình yêu, như vậy là đã mãn nguyện rồi.

Trước cửa nhà làm gió kẽ lướt qua, thổi bay những cánh hoa anh đào.

P/s: Sau bao nhiêu ngày cuối cùng cũng cho hai bạn này một kết thúc, ta là mẹ ruột không phải mẹ kế ahiihi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play