Với một người chuyên môn đi lạc như Thiên Ân, việc có bản đồ với cậu cũng như không. Cũng may bên cạnh cậu là Erik, chứ không với khả năng đi loanh quanh của mình chắc chắn Thiên Ân rất thành công trong việc để U linh biết có người đột nhập vào lãnh địa của chúng.
Thiên Ân ngó nghiêng tìm kiếm phòng thí nghiệm, cậu rất tự tin dẫn Erik đi theo mình, một kẻ mù đường luôn rất tự tin với đường mình đang đi. Có Erik bên cạnh nên Thiên Ân lại càng tự tin chắc chắn đi lạc cũng có người dẫn cậu đi ra. Thấy cậu nhóc của mình đang hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh, Erik cũng không muốn tạt nước lạnh vào cậu nên cũng đi theo cậu, một người dám chỉ, một người dám đi. Dù sao anh cũng rất tự tin có thể mang "người của mình" đi ra khỏi nơi đây.
Đi quanh quẩn một hồi lại quay về vị trí ban đầu, Thiên Ân chưng cái mặt ủy khuất ra nhìn Erik. Erik bật cười kéo cậu vào lòng, hôn mạnh 1 cái lên đôi môi đang chu lên của cậu.
"Được rồi giờ em đi theo tôi"
Erik đầy sủng nịnh nhéo mũi Thiên Ân, rồi cầm bản đồ lên xem lại một lượt.
Thiên Ân ngoan ngoãn để Erik dẫn mình đi, ai bảo tài năng đi lạc của cậu đạt đến cảnh giới thượng thừa như vậy chứ. Sau khi đi loanh quanh 1 hồi, Erik cùng Thiên Ân đến 1 căn phòng trang hoàng cổ kính, tuy không biết phòng thí nghiệm của U linh ở đâu nhưng cứ đi bậy đi bạ nhỡ đâu lại đi đúng phòng.
Thiên Ân cùng Erik nhìn nhau rồi cùng đi vào trong phòng đó, càng đi vào bên trong thiết kế càng thêm vài phần quỷ dị, sự kết hợp giữa phong cách phương đông và phương tây được sắp xếp một cách lộn xộn, không mấy hài hòa, Thiên Ân thầm nhủ trong lòng đúng là người thiết kế ra phòng này chẳng có chút thẩm mỹ nào.
Đi vào bên trong có một vài âm thanh từ trong phòng trong vọng ra. Những âm thanh khiến người nghe thôi cũng phải đỏ mặt. Ôi cái âm thanh này... thật ba chấm quá đi... vận may của hai người họ cũng đáng được cảm thán quá.
Thiên Ân hiếu kỳ nhìn qua vị Hoàng tử bên cạnh mình, vẫn một bộ mặt than muôn thủa, gặp được cảnh XXX vậy mà không phản ứng gì đúng là cần tuyên dương bạn ấy một phen.
Chỗ này không thể lưu lại lâu, Thiên Ân cùng Erik rời đi khảo sát nơi khác. Khi đi ra ngoài họ thấy mất U linh đang bê một bao gì đó đi vào căn phòng mà bọn họ vừa đi ra.
Nhìn bộ dạng lén lút của họ, Thiên Ân cảm thấy rất đáng nghi. Nhưng căn phòng đó cũng không khiến người ta yêu thích được, Thiên Ân cũng không muốn đi đến đó lần thứ 2 nên cũng mặc kệ họ, trời gần sáng nên cậu cùng Erik trở về. Buổi tối nay đi không thu hoạch được gì mấy nhưng cũng biết thêm được không ít đường đi ở U linh.
"Được rồi, trở về thôi, còn lại để cho mấy mặt thám của chúng ta theo dõi tiếp"
Thiên Ân gật đầu rồi rời đi cũng Erik. Đáng lẽ ở nhà ngủ có phải thích hơn không, đúng là lãng phí hết tình cảm mà.
Trở về phòng Thiên Ân thay đồ rồi ngáp ngủ một cái xong chui vào giường quấn chăn lăn vào trong góc tường. Nhìn cái kén trên giường khóe môi Erik kẽ nhếch lên, ôm cái kén đó vào lòng.
"Không sợ ngạt thở sao"
Thiên Ân hé đôi mắt long lanh hình hạt đậu ra, cả người được quấn trong chăn đáng yêu không chịu nổi. Bán manh a....
Erik cũng không để ủy khuất bản thân cúi xuống hôn lên đôi mắt cậu một cái. Thấy thế Thiên Ân ló cả mặt mình ra, chu môi lên.
"Đây nữa"
Ý cười trong mắt Erik càng đậm hơn, kéo cậu vào lòng hôn mạnh lên đôi môi đỏ mọng như anh đào chín kia. Môi lưỡi giao nhau, một màn hôn ướt áp qua đi.
"Ngủ đi"
Erik kéo Thiên Ân nằm thoải mái trong lồng ngực mình, rồi nhắm mắt nghe hơi thở đều đều của cậu, hòa cùng không gian màn đêm yên tĩnh ngoài kia.
Ở một nơi khác, không khí không được yên bình như vậy. Arthur đang huấn luyện tiểu đội của mình, mấy tiểu vampire khóc không ra nước mắt, bây giờ không phải là thời gian nghỉ ngơi, chơi bời nhảy múa sao. Sao đội trưởng của họ lại thừa năng lượng như vậy chứ, không biết ai đã chọc tức đội trưởng để ác ma này đến hành hạ bọn họ. Jason rất vinh hạnh được cả đội Vampire thầm chửi rủa trong lòng.
"Được rồi, hôm nay mọi người tập đến đây thôi"
Cuối cùng Allen vẫn đóng vai thiên thần giải cứu mấy tiểu Vampire, nghe được lệnh đặc xá, mấy Vampire cuối gói nhanh như một cơn gió đến bóng cũng không nhìn thấy.
Arthur vẫn không nói gì, một mình vẫn tập luyện tiếp, Allen đành lắc đầu đi đến kéo cậu ta.
"Vampire cũng không phải máy móc, mày tập như vậy cũng chả ai khen ngợi đâu. Đi chúng ta đi uống"
Con người khi có những gì phiền muộn sẽ đi uống rượu, khi say thì con người ta sẽ quên hết sự đời. Rượu cũng ảnh hưởng tương tự đối với Vampire, tuy bọn họ không chịu quá nhiều ảnh hưởng của rượu, nhưng cũng là cho thần kinh trung ương tê liệt đi một chút.
Trong quầy bar, tại nhà Allen.
Mỗi Vampire đều có một đam mê riêng muốn theo đuổi, Allen là một Vampire có niềm yêu thích vô bờ bến với rượu, hắn sưu tầm rất nhiều loại rượu, dưới căn nhà của hắn là cả một hầm rượu với đủ các chủng loại và tuổi đời. Allen cũng rất ưu ái dành phần lớn không gian trong phòng khách để làm quầy bar, trên kệ để đủ loại rượu nhiều màu sắc, đây là một gia tài mà bất kỳ một kẻ yêu rượu nào cũng muốn được sở hữu.
"Này này, cái này không phải uống như vậy đâu"
Allen nhìn Arthur cầm chai rượu quý của mình uống như uống nước lọc mà tim của hắn đau xót chết đi đc. Có biết cái chai đó hắn còn tiếc không dám uống không, thế mà cái tên phá của kia lại uống một cách phóng túng như vậy. Đúng là lần đầu biết yêu, thật làm người ta lo lắng mà.
"Được rồi, cái gì cũng có cách giải quyết, chỉ là một con người thôi mà, không yêu kẻ này thì yêu kẻ khác, cần gì phải như vậy"
Allen ngồi chồm hỗm trước đống vỏ chai rượu đã bị kẻ nào đó uống cạn, mà khóc không ra nước mắt, đúng là không nên dẫn hắn ta về nhà, bạn bè cũng không thể bằng mấy chai rượu quý này của hắn được có biết không.
"Kẻ chưa yêu, không có quyền phát biểu"
Arthur ôm chai rượu ngả người ra sau nhắm mắt lại. Ánh đèn trong nhà chiếu vào hắn, một vẻ đẹp góc cạnh, người hắn như một bước tượng thần thoại Hy Lạp khiến người ta không thể rời mắt được.
Nhưng cảnh đẹp ấy không phải ai cũng thấy được, mà hiện tại ở cùng hắn là Allen, mặt không thể đen hơn được nữa. Cái gì gọi là làm phúc phải tội là đây, dẫn hắn về nhà để hắn uống hết mấy chai rượu quý của mình, rồi để hắn nói mình là kẻ chưa yêu bao giờ. Có một thằng bạn thiếu đánh, đúng là làm cho mình tức chết mà.
Allen đá Arthur một cái rồi đi lên phòng mình, không muốn lãng phí một chút tình cảm nào với cái tên thiếu đánh này nữa.
Sau khi Allen đi rồi, đôi mắt Arthur lại mở ra, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ không gian tĩnh lặng đến lạ thường.
Ở bên ngoài cửa sổ, có một bóng người đang đứng, cậu mặc một chiếc áo trắng nổi bật giữa bóng đêm, hai bọn họ cứ yên lặng nhìn nhau như vậy.