Nhìn mấy người nói nói, cười cười trong bữa tiệc Thiên Ân cảm thấy hết sức nhàm chán không có gì thú vị cả.
Bỗng nhiên từ bên ngoài một người mặc vest đi vào, nói nhỏ gì đó vào tai Thiên Ân, rồi đứng ra đằng sau cậu. Vài người vẫn đang quan quan sát Thiên Ân, thấy hành động đó cũng tỏ ra vô cùng tò mò nhưng không dám lại gần hỏi chuyện. Thiên Ân nở nụ cười lạnh, nhấp một ngụm rượu rồi quay ra cười với mấy vị vẫn đang âm thầm quan sát mình. Thấy Thiên Ân quay qua, mấy người đó cười lấp liếm rồi làm ra vẻ không có việc gì.
Nhìn thái độ vừa rồi của mấy người đó cậu cũng biết sự việc vừa rồi do ai gây ra. Một vài gia tộc liên kết với nhau nhân lúc cậu chủ Ân gia còn non nớt, căn cơ chưa vững liền liên hợp lại với nhau để kiếm một vài món hời từ tay cậu. Thiên Ân cười lạnh nói.
"Họ đã quan tâm đến chúng ta như vậy, Ân gia cũng phải cho họ một món quà xứng đáng chứ"
Nói nhỏ vào tai người đứng sau mình vài câu,rồi thản nhiên rời khỏi bữa tiệc. Tuy lần này Ân gia không tổn thất gì, nhưng Thiên Ân là người có thù tất báo, cậu sẽ không để chính mình chịu ủy khuất một chút nào.
Thiên Ân bước ra khỏi cánh cửa khách sạn, nhìn bầu trời đêm trên môi nở một nụ cười. Nghĩ đến có người đang chờ mình ở nhà, cảm giác thật hạnh phúc.
Trên đường về nhà, tâm trạng của Thiên Ân vui lên không ít. Từ dưới sân nhìn lên phía phòng mình (Là phòng của Erik đấy, em ấy tự nhận đó là phòng mình) phía cửa sổ có một người đang đứng đó, đôi mắt màu ánh kim trong đêm đang chăm chú nhìn cậu.
Thiên Ân ngây ngất nhìn cảnh đẹp trước mắt, Erik ở trong một tòa nhà cổ kính, anh đứng bên cửa sổ được ánh trăng rọi vào, Erik đẹp như một vị thần. Thiên Ân không nỡ chớp mắt, cậu sợ nếu mà chớp mắt cảnh đẹp đó sẽ biến mất.
Erik nở nụ cười nhìn Thiên Ân vẫn ngu ngốc đứng dưới đó, thực sự nhìn bộ mặt của cậu bây giờ hết sức ngốc nghếch. Erik nhảy từ cửa sổ tầng ba xuống, sau đó đi đến bên cạnh Thiên Ân. Thấy Erik đến bên cạnh mình, lúc đó cậu chủ Ân gia mới miễn cưỡng thu lại nước miếng sắp chảy ra của mình. Thật mất mặt quá đi thôi, bị sắc đẹp làm cho mờ mắt thật không có tiền đồ mà, Thiên Ân tự kiểm điểm lại bản thân.
"Erik chúng ta đi ngắm trăng đi"
Thực sự nói xong câu đó Thiên Ân muốn có cái hố để chui xuống, Erik có bao giờ thèm để ý đến mấy yêu cầu nhàm chán đấy của cậu đâu chứ.
Erik cất bước đi trước, thấy Thiên Ân vẫn ngẩn ngơ, cà lơ phất phơ đứng chỗ cũ anh quay lại nhìn cậu.
"Không đi sao"
Thấy Erik đáp ứng yêu cầu của mình Thiên Ân hớn hở, vui vẻ chạy theo anh.
Hai người ngồi cạnh nhau trên cây lớn nhất trong rừng, cảnh đêm âm u, ẩm ướt, chỉ có tiếng côn trùng kêu râm ran cùng ánh trăng le lói chiếu rọi xuống cảnh vật.
Thiên Ân ngồi cạnh Erik, tựa vào vai anh ngắm nhìn bầu trời đêm, tự nhiên cảm thấy mình thật đa sầu đa cảm.
"Muốn nói điều gì"
Biết được tâm trạng hôm nay của Thiên Ân không được tốt, Erik cũng phần nào đoán được nguyên nhân.
"Thật sự thấy rõ ràng như vậy sao"
Thiên Ân cười gượng vùi đầu vào cổ Erik. Cậu phát hiện ra vài vấn đề không mấy hay ho của gia tộc mình. Tuy cũng biết được các gia tộc lớn không chỉ làm những công việc trong sạch để tạo lợi nhuận, nhưng khi tìm được vài tài liệu mà Ân gia đã từng làm trước đây, Thiên Ân cũng không khỏi cảm thấy đau đầu, rồi còn một vài âm mưu của những người cậu đã từng coi trọng nữa chứ.
Thiên Ân tự nhận mình cũng không phải người tốt lành gì, nhưng ít ra cũng không có dã tâm lớn đạp trên xác người khác để đi lên.
Cậu phát hiện trước đó có vài trưởng lão đã liên hợp với nhau âm mưu tự mình khởi động quân đội tiền sử, dã tâm muốn thống trị các gia tộc khác và lật đổ chính quyền hiện tại. Nhưng dã tâm đó chưa được thực hiện mà học đã bị ám sát, kế hoạch bị chết từ trong trứng nước. Nhìn bản kế hoạch của họ mà mắt Thiên Ân lạnh đi vài phần, họ muốn cậu trở thành con rối của họ. Đúng là dã tâm thật lớn.
Con người không thể sống đơn giản một chút, yêu thương nhau một chút, bớt toan tính đi một chút,... như vậy thế giới này đã trở nên tốt đẹp hơn nhiều rồi.
"Erik, gặp được anh thật tốt"
Thiên Ân nói nhẹ vào tai Erik, làn hơi án muội thổi vào tai anh, máu trong người đồng loạt sôi sục. Erik quay người đè Thiên Ân lên cây, bắt đầu ngấu nghiến hôn lên đôi môi đỏ mọng của cậu.
Thiên Ân tối nay uống khá nhiều rượu, mặt cậu có chút hồng hồng, được hôn đến hai mắt mơ hồ phủ một tầng sương nhẹ. Dưới ánh trăng cảnh đẹp yêu mị bày trước mắt Erik, làm anh không nỡ xuống tay.
Hôn mạnh lên khóe miệng Thiên Ân vài cái sau đó Erik nhảy xuống khỏi cành cây hai người đang ngồi.
"Em trở về trước đi"
Erik lướt đi rất nhanh để lại Thiên Ân ngồi ngơ ngác trên cây, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, sau đó cậu tựa người và thân cây cười sặc sụa. Erik à, anh thật là dễ thương quá đi.
Đi nhanh ra con suối gần đó, Erik ngâm mình trong dòng nước lạnh giá để cho dục vọng của mình dịu lại. Thiên Ân đáng đánh, cậu cứ hết lần này đến lần khác châm lửa trên người anh, Erik cũng rất muốn đè cậu ra ăn nhưng với sự khác biệt giữa người và Vampire khiến anh vẫn có một sự thận trọng nhất định, anh không muốn vội vàng rồi làm cậu bị thương, vậy mà con người ngu ngốc kia vẫn cứ không biết sợ mà khiêu kích anh.
Erik biết Thiên Ân vô cùng quan trọng với anh nên anh luôn bao bọc bảo vệ cậu, giúp cậu tăng sức mạnh, giúp cậu chỉnh đốn lại gia tộc, giúp cậu mạnh hơn. Nhưng một điều không thể thay đổi là máu của cậu thật sự rất hấp dẫn với anh, anh không muốn chính mình hủy diệt cậu. Erik không phải không tin chính mình, nhưng anh cũng rất sợ, lúc đang ân ái với cậu, anh không thể khống chế mà cắn cậu một cái, nếu anh không thể dừng lại, có thể anh sẽ mất cậu, và điều đó Erik không thể để nó xảy ra.
Cậu đã đến bên anh, cho anh chút ấm áp, để anh quen dần với sự hiện diện đó thì cậu phải chịu trách nhiệm, cậu cần sống khỏe mạnh, sống thật tốt bên cạnh anh.