"Lòng thiếp như cỏ lau, mà đá đã chuyển dời."
Dòng chữ ít ỏi nhưng làm Mạnh Vân Trạch chịu đả kích rất lớn, thật ra, hắn cũng đã từng nghĩ mẫu thân có người trong lòng, người này không phải phụ thân hắn, nhưng làm cách nào hắn cũng không thể tưởng được người trong lòng mẫu thân lại chính là nhạc phụ của hắn, là phụ thân thân sinh của thê tử hắn!
Tay Mạnh Vân Trạch run lên, thư nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, ánh nến sáng tỏ, hắn dường như nhớ đến khi phụ thân thấy phong thư chưa gửi đi này, dưới sự giận dữ đã đánh vỡ nghiên mực, mực nước liền vẩy ra khắp cả phòng.
Ánh mắt khẽ nhúc nhích, Mạnh Vân Trạch nhớ tới chuyện vừa rồi trên phố, lúc Thái mụ mụ biết Diệp Thư Vân là con gái ruột của Diệp Hữu Thành đã kinh ngạc thế nào.
Mạnh Vân Trạch ngồi yên trước án, hoang mang đủ loại, sương mù bao quanh, tựa hồ đều dần dần tản ra tại một khắc này, làm hắn cuối cùng cũng có thể hiểu được một vài chuyện.
Mẫu thân không thích hắn, vẫn luôn là ẩn số trong lòng hắn, cho đến nay hắn vẫn không thể cam tâm.
Khi còn nhỏ, hắn nghe nói lúc trước mẫu thân gả cho phụ thân là vì tham mộ quyền quý, cho nên hắn vẫn luôn cho rằng mẫu thân không yêu hắn, cũng là bởi vì bà yêu quyền thế, so với quyền thế, hắn càng bé nhỏ không đáng kể, cho nên bà ấy mới không muốn lãng phí một chút tâm tư nào ở trên người hắn, cho dù là diễn trò cũng không muốn.
Nhưng hôm nay xem ra, việc này tựa hồ không đơn giản như vậy.
Một đêm này, Mạnh Vân Trạch ngồi cả đêm trong thư phòng phụ thân hắn, trắng đêm không ngủ. Đến sáng sớm ngày hôm sau, hắn phái người hỏi thăm chỗ ở hiện giờ của Thái mụ mụ, sau giờ ngọ hắn vừa nhận được tin tức liền từ Đại Lý Tự chạy qua.
Lúc Mạnh Vân Trạch cưỡi ngựa chạy đến nhà ở nông thôn của Thái mụ mụ, Thái mụ mụ đang phơi nắng trong sân. Thái mụ mụ thấy hắn tới, cũng không kinh ngạc, thoải mái hào phóng mời hắn vào nhà ngồi. Nhưng Mạnh Vân Trạch không ngồi xuống uống chén trà tản chuyện, cố gắng uyển chuyển cự tuyệt.
Mạnh Vân Trạch hỏi Thái mụ mụ: "Thái mụ mụ, ta có một chuyện muốn hỏi, xin ngài hãy trả lời đúng sự thật."
Thái mụ mụ không đáp.
Mạnh Vân Trạch lại nói: "Đêm qua ở phố xá, vì sao ngài nhìn thê tử mới cưới ucra ta như vậy? Ngài có phải biết cái gì hay không?"
"Chỉ là thấy tân phu nhân và Nhị gia như một đôi bích nhân, cảm thán mà thôi."
"Chuyện của mẫu thân và phụ thân ta, ngài cũng biết nhiều ít?" Hắn sốt ruột biết chuyện giữa cha mẹ hắn và Diệp Hữu Thành, không muốn nghe Thái mụ mụ nói mấy nói đánh trống lãng.
Thái mụ mụ lại nói: "Đều là chuyện quá khứ, Nhị gia cần gì hỏi lại? Hiện giờ Nhị gia đã thành thân, thành thật kiên định sống về sau là được, cần gì lại để ý tới ân oán đời trước?"
"Mấy năm nay mẫu thân đối xử với ta như thế nào, đối xử với phụ thân ta như thế nào, cũng đối xử với trưởng tỷ như thế nào, bà không phải không biết, cầu xin bà nể tình ta từng gọi bà là mụ mụ, nói cho ta sự thật, cũng để giải đáp nhiều năm khúc mắc của ta."
Thái mụ mụ rốt cuộc thở dài một hơi, đáng tiếc nói: "Chuyện phu nhân và lão gia, ta không biết nhiều lắm. Ta chỉ biết chuyện sinh nhật năm ấy của Nhị gia."
Thái mụ mụ pha cẩn thận mà đánh giá Mạnh Vân Trạch một cái.
Theo như lời Thái mụ mụ, chuyện sinh nhật năm ấy là lúc mẫu thân hắn phát điên ném hết trứng gà đỏ.
Nghe Thái mụ mụ nói như vậy, hắn phỏng đoán sinh nhật năm ấy của hắn sợ là có liên quan với Diệp Hữu Thành. Mạnh Vân Trạch có bất an trong lòng, trên mặt lại bình tĩnh: "Bà nói đi."
"Hai ngày trước sinh nhật Nhị gia, phu nhân từng trên phố xá gặp......" Mói đến dây, Thái mụ mụ sợ đả kích đến Mạnh Vân Trạch, không dám tiếp tục.
Mạnh Vân Trạch nóng vội nói: "Thấy ai?"
Thái mụ mụ ấp úng "Thấy...... Diệp gia lão gia và...... phu nhân hiện giờ của Nhị gia."
Hắn biết chuyện tiếp theo Thái mụ mụ muốn nói, nhất định là chuyện hắn không muốn nghe được nhất, nhưng hắn vẫn cứ cố chấp nói: "Nói tiếp."
"Ngày ấy Diệp lão gia ôm nữ nhi dạo phố, trong tay nữ nhi hắn cầm một cái trứng gà đỏ, lặp lại trêu đùa Diệp lão gia, ta mơ hồ nghe thấy Diệp gia nữ nhi nói ngày đó là sinh nhật Diệp lão gia. Cha con hai người cười vô cùng vui vẻ, phu nhân nấp trong hẻm phố lại âm thầm đỏ mắt."
"Cho nên qua hai ngày, sinh nhật ta làm mẫu thân cảm thấy ta không xứng được vui vẻ, nên mới phá hoạt tiệc sinh nhật?"
Thì ra mẫu thân hắn không yêu hắn, đối xử lãnh đạm với hắn, coi thường hắn, tất cả đều bởi vì trong lòng bà có người khác. Thì ra phụ thân hắn, tỷ tỷ hắn, còn có chính hắn ngần ấy năm không thấy một cái gương mặt tươi cười của mẫu thân, tất cả đều bởi vì nhạc phụ hắn?
"Nhị gia đừng nghĩ như vậy. Phu nhân...... Xong việc cũng rất hối hận. Đêm đó kỳ thật phu nhân trộm đi vào phòng Nhị gia xem người, lúc gia khóc kêu ở trong mộng cũng là phu nhân ôm gia."
Thì tính sao? Nhiều năm qua mẫu thân chưa từng cho hắn sắc mặt tốt một lần, chỉ dựa vào một đêm này, tình cảm mẫu tử có thể biểu lộ rõ ràng sao?
Hắn vốn dĩ còn muốn hỏi một câu người trong lòng mẫu thân hắn có phải Diệp Hữu Thành hay không, nhưng chuyện nước này, lời này thật sự không cần phải hỏi nữa.
Đêm qua ở phố xá, Thái mụ mụ biết tiểu hầu gia và nữ nhi Diệp gia thành thân, đã biết không ổn, lại nghe hai người nói chuyện, sợ là có tình, càng cảm thấy bất an.
Lúc bà mới vào Hầu Phủ đã thấy lão gia và phu nhân không có cảm tình, chỉ nói hiếm lạ. Nhưng ra ngoài liền nghe nói chuyện xưa của hầu phủ lão gia và vị phu nhân này, xuất thân phu nhân không cao, theo lý là môn không đăng hộ không đối, phu nhân không thể nào vào được hầu môn, nhưng lão hầu gia kiên trì muốn cưới phu nhân, sau đó phu nhân mới thành chủ mẫu hầu phủ. Bà vẫn luôn cho rằng có thể hai người tình cảm sâu đậm mới đi đến nông nỗi thế này, nào biết sự tình hoàn toàn khác với những gì bà nghĩ, phu nhân không chỉ không thích lão gia, ngay cả một đôi nhi nữ cũng không làm phu nhân thích.
Lại sau đó, bà ở hầu phủ mấy năm mới dần dần biết rõ ẩn tình bên trong. Thì ra người trong lòng phu nhân không phải lão hầu gia, mà là người không biết cố gắng ở Diệp gia Diệp Hữu Thành.
Việc này chỉ có mấy người bên cạnh hầu hạ lão hầu gia và phu nhân hầu phủ mới biết, những người khác không biết, mà bọn họ biết bí mật này, lo ngại uy nghiêm lão hầu gia, trước nay cũng không dám truyền ra ngoài, mỗi người đều nhai nát nuốt vào bụng, xem như cái gì cũng không biết.
Bà thật không hiểu, luận gia thế, luận cấp quan, mọi thứ của Diệp lão gia so ra kém hơn lão hầu gia, huống chi Diệp lão gia kia cũng đã thành thân, cũng đã làm phụ thân, sao phu nhân còn nhớ mãi không quên về hắn.
"Mẫu thân ta và Diệp lão gia là người quen cũ?" Mạnh Vân Trạch vẫn không thể cam tâm không rõ ràng mọi chuyện mà đã trở về.
"Chuyện năm đó rốt cuộc thế nào, ta quả thật không biết, nhưng nhìn dáng vẻ, chắc là đúng."
Mạnh Vân Trạch bị đả kích, theo bản năng lui lại mấy bước, hắn không hiểu, cũng không nghĩ ra, nếu Diệp Hữu Thành và mẫu thân hắn là người quen cũ, nếu ông ấy biết tâm ý của mẫu thân, hoặc là bọn họ vốn là một đôi...... Người có tâm, cuối cùng lại không có duyên phận ở bên nhau, vì sao lúc trước hắn xin cưới Thư Vân, Diệp Hữu Thành vẫn có thể đáp ứng gả Thư Vân cho hắn.
Hắn thật sự không thể lý giải.
Thêm nữa nếu mẫu thân hắn đã có người trong lòng, vì sao còn phải gả cho phụ thân hắn? Việc này nếu muốn giải thích, chỉ có thể là mẫu thân hắn phải lòng Diệp Hữu Thành, mà Diệp Hữu Thành lại vô tình, hoặc là từ đầu đến cuối Diệp Hữu Thành cũng không biết tâm ý mẫu thân hắn.
Nếu không, những chuyện trên quả thật làm hắn nghĩ thế nào cũng không ra.
Hắn mới động tình với Diệp Thư Vân, đã mọc lan tràn biến cố này, chẳng lẽ ông trời cố ý trêu cợt hắn?
Thái mụ mụ nhìn ra Mạnh Vân Trạch không thích hợp, khuyên nhủ: "Cho nên mới vừa rồi ta khuyên Nhị gia đừng hỏi, đây đều là chuyện đời trước, cũng đã sớm qua rồi, tội gì để lứa các người vì chuyện đời trước mà khổ sở chính mình? Nhị gia đã thành thân, vẫn nên thanh thản ổn định sống với Thiếu phu nhân mới phải, chuyện quá khứ đã qua, Nhị gia đừng nghĩ nữa, cũng không đáng để Nhị gia suy nghĩ. Đêm qua ta gặp Thiếu phu nhân, tuy rằng chỉ là một lần gặp mặt, nhưng từ điệu dạng Thiếu phu nhân ta nhìn ra được Thiếu phu nhân là người trời sinh tính thuần lương, hơn nữa nàng có tình với Nhị gia, như vậy Thiếu phu nhân sẽ đối đã Nhị gia rất tốt. Nhị gia hay quên chuyện hôm nay đi, thanh thản ổn định mà sống với Thiếu phu nhân."
Bà nghe Mạnh Vân Trạch kêu bà mụ mụ đã mấy năm, tuy hắn không phải con trai ruột của bà, nhưng bà cũng thương hắn, bà thật sự không đành lòng thấy hắn vì chuyện đời trước mà tra tấn chính mình.
Mạnh Vân Trạch tuy sinh trong gia đình phú quý, nhưng từ nhỏ không được mẫu thân thương yêu, cũng đáng thương, hiện nay khó khăn lắm mới gặp được một người có thể làm bạn suốt đời, nếu hắn bị chuyện cũ vướng chân, bà đâu nỡ.
Từ biệt Thái mụ mụ, Mạnh Vân Trạch trở về Đại Lý Tự.
Hồn phách của hắn tựa hồ tại đã bay đi trong ngày này.
Trong đầu hắn có trăm ngàn loại chuyện xưa về mẫu thân và Diệp Hữu Thành, nhưng cho dù là loại phỏng đoán nào, hắn cũng không dám chắc chắn đó là sự thật, mà như thế càng làm hắn phiền lòng. Hắn phiền lòng rất nhiều, lại nhịn không được nghĩ đến Diệp Thư Vân, nghĩ nàng có phải cũng biết việc này hay không, nghĩ sau này hắn nên đối mặt với Diệp Thư Vân thế nào, đối mặt với lòng mình thế nào.
Mạnh Vân Trạch đau đầu muốn nứt ra, bất giác nằm ngủ quên trên án thượng, đợi đến khi hắn tỉnh lại, trời đã về chiều, bên ngoài im ắng. Hắn trở lại phủ, Diệp Thư Vân đang dựa vào lưng ghế chính sảnh nhắm mắt, chắc là chờ hắn đến ngủ mất.
Tú Ngọc thấy hắn tới liền muốn kêu tỉnh Diệp Thư Vân, Mạnh Vân Trạch lại làm động tác "im lặng", ý bảo nàng đừng đánh thức Diệp Thư Vân.
Mạnh Vân Trạch nhẹ nhàng tay chân tiến lên, thấy nàng ngủ ngon lành, không đành lòng lay tình nàng. Giờ phút này chuyện cha mẹ rối tung rối mù trong lòng hắn, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt không rành thế sự của nàng, hắn không đành lòng giận chó đánh mèo với nàng.
Nàng và hắn đều giống nhau, cái gì cũng không biết, làm sao hắn có thể giận nàng?
Trong lúc lơ đãng Mạnh Vân Trạch thở dài một hơi sâu, thật cẩn thận cúi người bế Diệp Thư Vân lên đưa nàng về phòng nghỉ tạm.
Cũng không biết Diệp Thư Vân là ngủ thật hay giả ý lừa hắn, hắn vừa bế Diệp Thư Vân lên, nàng đã thừa cơ nhích lại gần lòng ngực hắn, ôm lấy cổ hắn.
Lòng hắn mềm nhũn, ôm chặt nàng hơn một chút nữa.
Diệp Thư Vân nửa mơ nửa tỉnh, còn không quên hỏi hắn: "Sao chàng về trễ như vậy? Ăn chưa?"
Đúng là tạo hóa trêu người, ngày ấy hắn thẳng thắn kể lại chuyện ngày còn nhỏ cho nàng, nàng còn đau lòng hắn như vậy. Nếu có một ngày nàng biết, ác mộng tuổi thơ kia của hắn là vì nàng dựng lên, nàng sẽ phản ứng thế nào?
Mạnh Vân Trạch ôn nhu đáp: "Ăn rồi."
Diệp Thư Vân lại nhẹ nhàng cả giận: "Mau đi nghỉ ngơi đi, giờ này không còn sớm nữa."
Nàng như vậy, làm sao hắn còn có thể oán trách nàng?
Mạnh Vân Trạch không đáp, ôm nàng về phòng.
Hắn ngồi ở mép giường nàng trong chốc lát, nhìn chằm chằm bộ dáng nàng ngủ một lúc lâu.
Hắn đang xuất thần, Diệp Thư Vân bỗng nhiên mê nói: "Vân Trạch! Vân Trạch!"
Nàng kêu từng tiếng đến réo rắt thảm thiết, làm hắn đau lòng không thôi, bất giác đáo nàng một tiếng: "Đây, ta ở đây."
Diệp Thư Vân vội vàng vươn tay từ đệm chăn ra sờ đến hắn, túm chặt tay hắn, một khắc không bỏ, như là sợ hắn chạy thoát.
Mạnh Vân Trạch đưa mắt nhìn qua một cái, lại thấy khóe mắt nàng rơi ra từng giọt nước mắt.
Mạnh Vân Trạch nắm lấy tay nàng, giúp nàng lau đi nước mắt, an ủi nàng: "Ta ở chỗ này, ta sẽ không đi."
Lần trước nàng hôn mê, cũng khóc thế này, kêu hắn như vậy, nhưng hắn không rõ rốt cuộc là chuyện gì mới làm nàng trong mộng bất an như thế?
Chỉ chớp mắt, Mạnh Vân Trạch lại nghĩ tới chuyện sinh nhật tuổi nhỏ ấy, lại nghĩ đến mẫu thân hắn và Diệp Hữu Thành, chợt thấy tay như bị bỏng, lặng lẽ buông lỏng tay, cúi đầu nhìn nàng một cái, cũng không quay đầu xoay người đi ra ngoài.