Đêm đó Diệp Thư Vân lại mơ thấy giấc mộng Mạnh Vân Trạch bỏ mặc chẳng hề quan tâm nàng, nhưng mộng lần này lại có chút khác biệt với những lần trước. Trong mộng Mạnh Vân Trạch quay đầu nhìn nàng, cũng nắm tay nàng, hứa hẹn sẽ không rời đi. Ai ngờ chỉ chớp mắt Mạnh Vân Trạch đã bỏ mặc nàng, mặc cho nàng khóc kêu thế nào, hắn đều tuyệt nhiên không quay đầu lại.
Mấy ngày sau, công bố yết bảng Võ Trạng Nguyên, Diệp Thư Vân so với Diệp Định An còn để bụng hơn. Ngày ấy nàng dậy thật sớm, lung tung ăn hai miếng lót dạ rồi kêu Tú Ngọc gọi xe ngựa chạy đến đoan môn*.
*Cửa chính phía nam cung điện hoặc kinh thành gọi là "đoan môn"
Diệp Thư Vân tới đoan môn, chỗ đó đã tụ hội rất nhiều thí sinh, Diệp Thư Vân phóng mắt nhìn qua, rốt cuộc tìm được Diệp Định An trong đám người. Lúc đó Diệp Định An vừa vặn cũng thấy Diệp Thư Vân, hắn xa xa vẫy tay về phía Diệp Thư Vân.
Diệp Thư Vân đi qua, Diệp Định An đã khuyên nàng: "Bên trong người nhiều, ngươi chờ ta ở chỗ này, ta đi qua nhìn xem."
Lại sợ Diệp Thư Vân không nghe lời, chạy loạn khắp nơi, Diệp Định An lại cố ý dặn dò Tú Ngọc: "Xem kỹ tròn tròn, đừng để nàng chạy loạn."
Tú Ngọc trịnh trọng gật gật đầu: "Gia yên tâm đi."
Diệp Thư Vân và Tú Ngọc chờ bên ngoài đám người, ánh mắt lại di động theo một đường quỹ đạo của Diệp Định An.
Diệp Thư Vân chỉ lo nhìn chằm chằm Diệp Định An, hồn nhiên không biết Thẩm Hàng Khải đã lặng yên ngừng ở bên cạnh nàng và Tú Ngọc từ lúc nào. Thẩm Hàng Khải thấy các nàng không chú ý tới mình, cũng không lên tiếng, lẳng lặng bồi các nàng đứng.
Tú Ngọc lóa mắt thấy Thẩm Hàng Khải, lắp bắp kinh hãi, vui mừng kêu: "Biểu thiếu gia!"
Nghe tiếng, Diệp Thư Vân mới quay đầu qua xem, quả nhiên thấy Thẩm Hàng Khải đứng ở bên tay trái nàng.
Diệp Thư Vân hỏi hắn: "Cũng tới bồi Định An xem kết quả yết bảng sao?"
"Cũng không phải cố ý tới đây vì hắn, chỉ là làm việc đi ngang qua, nhớ tới hôm nay yết bảng, cho nên lại đây xem một cái, không ngờ gặp được các ngươi." Hắn quả thật ra ngoài làm việc, nhưng lại cố ý vòng đường xa trở về nơi này.
Diệp Thư Vân cười cười, quay đầu tìm tung tích Diệp Định An.
Thẩm Hàng Khải hỏi nàng: "Gần đây có tốt không?"
Diệp Thư Vân chỉ nghĩ hắn là khách sáo, không nóng không lạnh đáp một câu: "Khá tốt. Hai ngày trước mẹ có nhắc tới ngươi, còn nói ngươi gần đây bận rộn đến mức không rảnh ăn cơm, gầy đi không ít. Luôn biết ngươi chuyên tâm xử án, nhưng ngươi cũng không thể vì công việc mà không màng đến thân thể của mình. Hiện giờ còn trẻ, chịu được lăn lộn, không nhìn ra bệnh tật, nhưng không biết mầm bệnh tích trữ, chờ tương lai tuổi tác lớn hơn, chỉ có ngươi tự chịu."
Tú Ngọc cười ha hả nói: "Tiểu thư làm sao vậy? Nói chuyện như ông cụ non, cực kỳ giống bà nội của ta."
"Nếu đã như thế, mau kêu một tiếng ' bà nội ' cho ta nghe chút."
Tú Ngọc thè lưỡi xấu hổ: "Tiểu thư còn nhỏ hơn ta đấy, không biết xấu hổ."
Diệp Thư Vân và Tú Ngọc cãi nhau, Thẩm Hàng Khải nghe không thấy phiền, ngược lại cảm thấy có chút ý tứ.
Diệp Định An cố gắng chạy lên phía trước từ trong đám người, hắn vốn dĩ tràn đầy lòng mong đợi mà đến, nào nghĩ đến lúc hắn liếc mắt nhìn qua, trên bảng không viết tên của hắn, mà là tên một người khác.
Cái này như một đòn cảnh cáo đánh vào trên người hắn, hắn vốn dĩ còn nghĩ hôm nay đạt cao trung, hắn lập tức qua Lâm gia cầu hôn. Hôm qua trộm đi gặp Lâm Lan, Lâm Lan cũng nói hôm nay đợi tin tức tốt của hắn, nhưng chuyện xảy ra thế này bắt hắn phải làm sao đây?
Diệp Thư Vân, Tú Ngọc chờ ở bên ngoài đám người thấy Diệp Định An bỗng nhiên đứng yên bất động, trong lòng ẩn ẩn bất an.
"Ta đi qua nhìn xem." Diệp Thư Vân nhìn chằm chằm bóng dáng Diệp Định An, đầu cũng không chuyển một chút.
Diệp Thư Vân đi quá gấp, Tú Ngọc căn bản không kéo được nàng, chỉ có thể đi theo sau, Thẩm Hàng Khải cũng theo sát phía sau hai người.
Tới lúc này, đám người vốn dĩ vây quanh ở đằng trước xem bảng đều đã xem xong mà tan ra, Diệp Thư Vân chờ đến lúc này, tự nhiên bước vào bên trong.
Thình lình, một nam tử nghênh diện đụng phải vai Diệp Thư Vân, Diệp Thư Vân bị hắn đụng vào, lảo đảo hai bước. Thẩm Hàng Khải liếc mắt một cái nhìn thấy, vội vàng duỗi tay giữ chặt Diệp Thư Vân, đỡ nàng đứng vững.
Diệp Thư Vân vốn nóng vội, bị người lỗ mãng như vậy hấp tấp chạm vào, trong lòng liền có tức giận không rõ, muốn tranh cãi với người nọ, nhưng khi liếc mắt thấy gương mặt quen thuộc kia đã làm nàng sợ hãi, cả người không ngăn được run lên.
Diệp Thư Vân vội xoay người đưa lưng về phía người nọ, không ngờ giờ phút này Thẩm Hàng Khải đứng ở phía sau nàng, nàng quay người lại như vậy vừa lúc đón nhận Thẩm Hàng Khải.
Người nọ tự biết là hắn đi đường không để tâm mới đụng phải người, vốn định nói một tiếng xin lỗi với Diệp Thư Vân, nhưng hắn vừa thấy Thẩm Hàng Khải, lập tức đánh mất ý niệm này, cúi đầu lắc mình ẩn tiến vào trong đám người.
Hôm nay hắn mặc thường phục đi ra ngoài, không muốn kinh động người khác, uổng phí một hồi phong ba.
Tú Ngọc thấy người nọ biểu hiện không có việc gì, càng đi càng xa, khó nén tức giận, hạ quyết tâm muốn đuổi theo với lý luận người nọ. Nhưng Diệp Thư Vân đã kịp thời vươn một bàn tay từ phía sau giữ chặt Tú Ngọc.
Diệp Thư Vân nói: "Đừng đi, không có việc gì, chúng ta đi tìm Định An trước."
Thẩm Hàng Khải che ở đằng trước Diệp Thư Vân, Tú Ngọc chỉ có thể nghiêng đầu, lướt qua bả vai Thẩm Hàng Khải nhìn Diệp Thư Vân.
Diệp Định An như rối gỗ bị người điều khiển, vẫn không nhúc nhích đứng ở đàng kia, nếu không phải Diệp Thư Vân kêu hắn một tiếng, sợ là hắn có thể đứng ở đàng kia đến chết.
Diệp Thư Vân vội vàng liếc mắt đảo qua bảng đơn, phía trên không có tên Diệp Định An.
Diệp Thư Vân há miệng thở dốc, nàng muốn nói gì đó, nhưng lại thật sự không biết nói gì.
Đây không chỉ là khát vọng của Diệp Định An, mà còn liên quan đến cả đời hắn và Lâm Lan, nhưng chỉ bằng một tờ giấy bay bay trong gió, cả đời của hắn và Lâm Lan đã bị huỷ hoại.
Diệp Thư Vân do dự mãi, chỉ nói: "Chúng ta đi về trước."
Diệp Định An nhìn về phía nàng một cái, có hổ thẹn, có mờ mịt, cũng có không biết làm sao. Diệp Thư Vân vừa tự trách vừa đau lòng Diệp Định An, nhưng cũng thật sự không biết nên an ủi Diệp Định An như thế nào.
Gặp chuyện như vậy, người khác an ủi trăm ngàn câu dễ nghe cũng đều là gãi không đúng chỗ ngứa.
Sau ngày ấy Diệp Định An chưa từ bỏ ý định, ôm một chút may mắn còn sót lại đi Lâm gia cầu hôn, kết quả cũng biết. Trước kia phụ thân Lâm Lan chịu hoãn hôn sự với Nhan gia, đã là nhìn mặt hầu gia, cũng nghĩ nếu Diệp Định An thật sự có thể thi đậu Võ Trạng Nguyên, còn có thể thành toàn tâm tư nữ nhi, chưa chắc không phải chuyện tốt.
Diệp Định An không mặt mũi nào đối mặt với Lâm Lan, ý chí tinh thần sa sút mấy ngày, tránh ở trong nhà không ra. Lâm Lan không gặo được hắn, chỉ có thể tới hầu phủ xin Diệp Thư Vân giúp đỡ.
Diệp Thư Vân chạy về Diệp gia, Diệp Định An đang mượn rượu giải sầu.
Diệp Thư Vân vừa thấy bộ dáng sa sút tinh thần này của Diệp Định An, giận sôi máu, nàng cướp đi rượu trên tay hắn, cả giận nói: "Sao ngươi còn ở nơi này uống rượu? Ngươi cho rằng ngươi trốn tránh như vậy, mọi người bên ngoài, tất cả mọi chuyện sẽ chờ ngươi đến giải quyết sao, không muốn tiếp tục đi về phía trước sao? Lâm Lan muốn gặp ngươi, nàng đang đợi ngươi, ngươi có biết hay không? Mặc kệ tương lai như thế nào, ngươi cũng phải cho nàng một công đạo chứ?"
Diệp Định An nghe thấy tên Lâm Lan, sầu tư nháy mắt nổi lên trong lòng, nhiễu loạn đến mức làm hắn đau đầu không thôi.
Diệp Định An khịt mũi coi thường: "Công đạo? Ta còn có tư cách gì cho nàng công đạo? Ta còn có mặt mũi nào cho nàng công đạo?"
Diệp Định An còn muốn uống tiếp, Diệp Thư Vân vội ngăn hắn lại: "Định An! Hôm nay Nhan gia sẽ tới cửa cầu hôn!"
Diệp Định An trợn mắt hốc mồm, lúc này mới biết sốt ruột: "Ngươi nói cái gì?"
Diệp Thư Vân hận sắt không thành thép: "Lúc này sợ là người Nhan gia sắp đến Lâm gia rồi."
Diệp Định An bỏ qua Diệp Thư Vân xông ra ngoài.
Huynh muội hai người bọn họ, mỗi người cưỡi một con ngựa, vội vã chạy tới Lâm gia. Lúc hai người vừa đến, Nhan gia cũng vừa mang đến sính lễ đến cửa Lâm gia.
Lâm lão gia, phu nhân còn có Lâm Lan đều đứng trước cổng.
Lâm Lan mặc một bộ váy màu cam sam, tựa như tiểu tiên nga trên tranh, cho dù sắc trời âm u cũng không ngăn được ánh sáng của nàng, che không được một phần vạn loá mắt.
Hai nhà sắp sửa vào cửa, Lâm lão gia liếc mắt nhìn qua huynh muội Diệp Định An một cái. Lâm lão gia gật đầu ý bảo, theo sau liền ném cho Lâm Lan một cái ánh mắt.
Trưởng bối hai nhà Nhan Lâm vào Lâm gia, Lâm Lan và Nhan Dĩ Hằng lưu ở ngoài cửa, vẫn chưa đi vào.
Nhan Dĩ Hằng nói với Lâm Lan: "Đi đi, vẫn là nên nói rõ ràng cho thỏa đáng."
Lâm Lan làm như nhận mệnh: "Đa tạ."
Lâm Lan từng bước một xuống bậc thang, Diệp Thư Vân chạy lên phía trước lại thối lui qua một bên, để hai người có một cơ hội nói chuyện riêng tư.
"Định An." Nàng biết mình cười rất miễn cưỡng, nhưng nàng không muốn làm cho lần trò chuyện cuối cùng của bọn họ quá mức thương cảm, đỡ phải sau này nhớ lại thêm vài phần đau xót.
"Quyết định rồi?"
"Hai năm trước ta đến Phật đường nghe Phật Trọng Ni nói 'nhân sinh có tám khổ', khi đó ta cho rằng chỉ cần ta cố gắng chống lại, tám khổ nhân sinh sẽ có hai ba loại khổ không đến được ta. Hoặc là nói, ít nhất 'khổ cầu mà không được' hẳn là sẽ không đến lượt ta, nhưng hiện tại ta hiểu được, nhân sinh tám khổ, người nào mà chẳng có, bất quá sớm muộn mà thôi." Lâm Lan thoải mái cười: "Định An, ta nhận."
Phụ thân nàng nói, hoặc là bọn họ chết, hoặc là nàng chết, nếu không cho dù thế nào nàng cũng phải gả.
Trong lòng nàng có Diệp Định An, nhưng tình yêu của nàng rốt cuộc vẫn có vài phần lý trí, tuyệt không đến mức nếu không gả cho hắn, nàng tình nguyện chịu chết. Đương nhiên, nàng cũng sợ gả cho người mình không yêu, nhưng nàng cũng không sợ hãi đến mức nguyện ý lấy chết để đổi lại.
Thiên hạ nhiều người gả cho người mình không yêu như vậy, cuối cùng không phải sống sót thật tốt sao?
Nàng chẳng qua cũng chỉ là một trong ngàn ngàn vạn vạn người, nàng nghĩ nàng cũng có thể sống tốt.
"Thực xin lỗi." Nếu không phải hắn vô dụng, kết cục bọn họ vốn dĩ không như thế này.
Diệp Thư Vân không ngờ chuyện lại xảy ra một lần, lại làm Lâm Lan nếm khổ sở nàng trải qua đời trước.
Nhan Dĩ Hằng lặng lẽ đi tới, ngừng ở bên cạnh Diệp Thư Vân.
"Ta...... cầu xin ngươi......"
Nhan Dĩ Hằng giơ tay ngăn Diệp Thư Vân lại: "Ta biết ngươi muốn nói cái gì, ngừng lại đi. Ta nói rồi, việc này không phải ta có nguyện ý hay không, tất cả đều do Lâm gia. Chuyện ta có thể giúp ngươi, ta đều đã làm."
Vài ngày trước đó hắn vì kéo dài hôn sự với Lâm gia, không biết đã bị phụ thân hắn giáo huấn bao nhiêu lần.
Diệp Thư Vân quay đầu nhìn chằm chằm Nhan Dĩ Hằng: "Ngươi vì sao muốn cưới Lâm Lan?"
Nàng sợ Lâm Lan bị việc đính hôn áp lên đầu, vì sao Nhan gia phải chọn Lâm Lan, Nhan Dĩ Hằng đã từng đã nói với nàng, mà giờ nàng còn hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy.
"Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, ta đương nhiên phải giữ chữ tín."
Nhan Dĩ Hằng ngược lại còn nguyện ý giải thích với nàng một lần.
Lần đầu tiên hắn thấy Diệp Thư Vân ở hí viên, nàng cố ý đâm hắn, sau lại giả ngu giả ngơ phủ nhận, nếu không phải ngại mặt mũi Mạnh Vân Trạch và Liễu Thục Nghi, hắn khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha nàng. Khi đó bọn họ nháo loạn đến không thoải mái, hắn cũng thực sự không có ấn tượng gì tốt với nàng.
Lần thứ hai hắn thấy nàng là lúc đêm khuya tĩnh lặng, nàng lẻ loi một mình giúp hắn đuổi đi trộm cướp, nàng gan lớn đến mức hắn không thể tin được đây là nữ tử, khi đó hắn liền cảm thấy nàng có chút ý tứ, sau lại không biết sao, một bước lại một bước, hai người thế nhưng cũng thành người quen có thể nói được vài lời.
Tác giả có lời muốn nói: Báo trước: Hạ tiết nhà trẻ phát đường