Phương Hạo thấy Tú Ngọc vội nàng muốn nghe tiếp, vô cùng đắc ý, hắn liếc mắt nhìn Mạnh Vân Trạch một cái. Mạnh Vân Trạch không lên tiếng, làm bộ không nhìn thấy, tránh đi ánh mắt của Phương Hạo.
"Hắn ta là người quyền quý, Tô gia còn có thể làm thế nào? Cho dù không muốn, cũng chỉ có thể đưa nữ nhi lên kiệu hoa. Lại nói trong lòng của vị tiểu thư Tô gia kia đã sớm có người ái mộ, sau khi gả đi, suốt ngày bị hậm hực đè nén, sinh ra một nam một nữ, không đến mười năm sau đã bệnh chết. Bởi vì lòng tiểu thư Tô gia có vướng bận, cho nên sau khi nàng chết đi hồn phách vẫn không tiêu tan, thường xuyên đi đến bên cạnh cha mẹ và người mình yêu. Qua thời gian lâu, mấy người gần đó đều nói lúc nửa đêm dường như thường thấy hồn ma du đãng, làm lòng người vô cùng hoảng sợ. Một ngày nọ, vị tiểu thư kia gặp được cơ duyên xảo hợp tiến vào trong mộng người yêu thương. Nàng mới biết thì ra người nàng ái mộ cũng vẫn luôn yêu nhớ nàng, chỉ là không kịp nói ra."
Tú Ngọc buồn bực nói: "Sao lại như thế?"
"Vốn dĩ người tiểu thư Tô gia ái mộ từng gặp nàng vào Ngày Của Hoa, người nọ vừa gặp đã thương, chỉ là bất hạnh không biết tên họ nàng, không có cách nào tới cửa cầu hôn."
Tú Ngọc đáng tiếc nói: "Đúng thật là tạo hóa trêu người. Sau đó thế nào?"
"Tới ngày thứ hai, người ở quê nhà mời hòa thượng đến, hồn phách tiểu thư Tô gia tan biến."
Diệp Thư Vân bực mình nói: "Mới vậy đã hết rồi?"
Phương Hạo sửng sốt, hỏi lại Diệp Thư Vân: "Hồn phách của vị tiểu thư kia đã tan biến, còn phải kể cái gì nữa?"
Mạnh Vân Trạch nín thở nghe trong thời gian dài như vậy, đến lúc này mới biết được tâm tình vừa nãy của mấy người Diệp Thư Vân nghe hắn kể chuyện xưa là như thế nào.
Diệp Thư Vân kéo Tú Ngọc nói: "Chúng ta về thôi."
Mạnh Vân Trạch và Phương Hạo một người tiếp một người hứng thú dạt dào mà nói muốn kể chuện ma cho các nàng nghe, kết quả vừa nói ra, hai câu chuyện đều là đầu voi đuôi chuột, vô cùng kỳ cục, thật là làm người tức nghẹn.
Phương Hạo tự cho là chuyện xưa của hắn kể rất hay, vô cùng đắc ý nói với Mạnh Vân Trạch: "Gia, ngày mai ta muốn nghỉ hai ngày."
Mạnh Vân Trạch cười nhạo: "Nghỉ hai ngày?"
Phương Hạo cực kỳ hưng phấn gật đầu.
Mạnh Vân Trạch lại hất một chậu nước lạnh: "Trở về nghỉ ngơi đi, trong mộng cái gì cũng có."
Phương Hạo chưa từ bỏ ý định nói: "Chuyện xưa này của ta khá hay mà, không phải tiểu thư Tô gia kia cuối cùng cũng đã biết trong lòng người nọ cũng có nàng hay sao."
Ba người Mạnh Vân Trạch đi một đường về phía trước, đầu cũng không thèm quay lại một chút.
Ngày thứ hai Diệp Định An tới cửa bái phỏng, hắn mang cho Diệp Thư Vân một ít thuốc bổ, nói là Triệu Dục cố ý dặn người mua, hôm nay sáng sớm đã tống cổ bắt hắn đưa lại đây.
Thật ra hôm qua hắn nghe người ta nói Diệp Thư Vân bị hôn mê, vốn định đã lập tức chạy đến nhìn nàng, không ngờ lại bị việc vặt vướng chân, không thể phân thân. Nhưng sợ cha mẹ lo lắng, hắn cũng không nhắc tới chuyện này với cha mẹ.
Diệp Định An hỏi nàng: "Nghe nói ngươi hôn mê, thân mình có khá hơn chưa?"
"Sao ngươi biết?"
"Kinh thành tuy lớn, nhưng cũng không lớn bằng miệng người rảnh rỗi chuyện nhà người khác."
"Khá hơn nhiều rồi. Có phải phụ thân mẫu thân cũng biết hay không?"
Hôm trước trên đường bọn họ săn thú trở về, hắn cảm thấy Mạnh Vân Trạch và Diệp Thư Vân có gì đó quái quái, tuy rằng cũng nói chuyện, nhưng không thấy bọn họ thân mật.
Diệp Định An lắc đầu phủ nhận, hắn hỏi nàng: "Mạnh Vân Trạch đối xử với ngươi thế nào? Ta đã nhìn nhiều ngày rồi, hắn đối xử với ngươi không thể nói tệ, nhưng thực sự chưa được tốt. Ngày hôm trước chúng ta săn thú, ta thấy các ngươi nói chuyện đều vô cùng khách khí, không giống như bộ dáng phu thê tuổi trẻ nên có. Ngươi nghĩ mọi cách phải gả cho hắn, cũng chỉ muốn khách khách khí khí cả đời cùng hắn sao? Đây là kết quả ngươi muốn?"
Địa vị thân phận Diệp gia quả thật so kém Mạnh gia, nhưng Mạnh gia thế nào, đương nhiên Diệp Định An hắn hiểu rõ. Chỉ là hắn trăm triệu lần không thể ngờ được giữa bọn họ lại như thế, nếu vậy, đoạn nghiệt duyên này của hai nhà Diệp Mạnh vẫn sẽ mãi không cắt đứt được.
"Ai nói ta muốn khách khách khí khí cả đời cùng hắn?" Nàng đã gả cho Mạnh Vân Trạch, đương nhiên là muốn sinh nhi dục nữ cùng hắn, vui vẻ cả đời, nào muốn giống như người quen cũ mà sinh hoạt cùng hắn chứ.
"Không muốn khách khách khí khí cả đời cùng ta, mà muốn cãi nhau ầm ĩ với ta sao?" Mạnh Vân Trạch đột nhiên rảo bước tiến vào từ bên ngoài.
Diệp Thư Vân loáng thoáng ngửi được một mùi hương, nàng hỏi hắn: "Sao ta lại ngửi được một mùi thơm ngọt thế nhỉ?"
Nghe nàng nói như vậy, Diệp Định An cũng dùng sức ngửi hai cái, quả nhiên ngửi được một mùi hương thơm ngọt.
Mạnh Vân Trạch cười, biến ra một túi bánh in từ phía sau đưa cho Diệp Thư Vân nói: "Cố ý mua cho nàng đấy."
Mắt Diệp Thư Vân sáng ngời, vui vẻ nói: "Bánh in Hương Tô Đường! Sao chàng biết ta thích ăn cái này?"
Đó là do hắn hỏi Tú Ngọc, nghe Tú Ngọc nói nàng vô cùng thích cái này, trong thành nhiều cửa hàng bán bánh in như vậy, nàng chỉ thích nhất bánh in Hương Tô Đường. Nàng nói bánh in chỗ đó vừa thơm vừa ngọt, nhưng cũng không quá mức ngọt gắt, còn không dính răng, cho nên vô cùng yêu thích.
Mạnh Vân Trạch cười cười, ngược lại nói với Diệp Định An: "Đại cữu tử* nếu không vội, lưu lại ăn cơm cùng nhau đi."
*cách gọi anh vợ
Diệp Định An chửi thầm trong lòng, vội hay không vội, nhưng một chốc nữa nói hắn vui vui vẻ vẻ ngồi xuống ăn cơm ở Mạnh gia, tựa hồ có chút khó xử cho hắn. Chuyện đời trước tuy nói không phải là ân oán của tiểu bối bọn họ, nhưng hắn đã lớn lên trong đoạn ân oán này, muốn hắn coi như cái gì cũng không biết, hắn thật sự khó mà làm.
Diệp Định An nói: "Ngày khác đi, chốc nữa ta còn phải đi một chuyến đến tiệm may lấy xiêm y cho phụ thân."
Mạnh Vân Trạch bỗng nhiên nhớ tới cuộc thi đấu võ mấy ngày trước đây, hắn nghe người ta nói biểu hiện Diệp Định An bất phàm, được giám khảo rất coi trọng, vui vẻ nói: "Nếu ta nhớ không lầm, ngày năm tháng sau, kết quả kỳ thi đấu võ mùa xuân sẽ công bố."
Diệp Định An gật đầu.
Trước đây Diệp Thư Vân khăng khăng gả cho Mạnh Vân Trạch, hắn vốn không xem trọng, nhưng con gái lớn không thể giữ trong nhà, Mạnh Vân Trạch lại cứu Diệp Thư Vân, hắn không thể nói lời nào, chỉ có thể tùy theo Diệp Thư Vân. Huống chi hôn sự của Diệp Thư Vân và Mạnh Vân Trạch là do chính miệng phụ thân hắn đồng ý, hắn càng không có lý do gì tiếp tục phản đối.
Ván đã đóng thuyền, hiện giờ hắn cũng không có suy nghĩ gì khác, vậy chỉ có thể mong Diệp Thư Vân được như ước nguyện, ân ân ái ái một đời cùng Mạnh Vân Trạch.
Diệp Định An kêu người cầm thêm mấy gói thuốc đưa cho Diệp Thư Vân: "Mẹ nói thân thể ngươi không tốt, kêu ta mang cái này lại cho ngươi bổ bổ thân mình."
Vốn hắn không định đem những thứ này cho Diệp Thư Vân, nhưng hiện nay thấy Mạnh Vân Trạch tựa hồ cũng có chút lưu tâm với Diệp Thư Vân ...... Thôi thôi, dù sao đời này Diệp Thư Vân cũng dựa vào trên người tôn đại Phật Mạnh Vân Trạch này.
Diệp Thư Vân nghi hoặc nói: "Mới vừa rồi ngươi đã đưa đồ bổ cho ta rồi, Sao còn có nữa? Chẳng lẽ ngươi nhớ lầm?"
Diệp Định An xem xét Mạnh Vân Trạch, lại nhìn về phía Diệp Thư Vân: "Là ngươi hỏi cho nên ta mới nói đấy."
Lời vừa nói ra, Diệp Thư Vân càng hoang mang.
Diệp Định An nghiêm trang nói: "Mẹ nói, thân thể ngươi yếu đuối, gả chồng cũng đã hơn nửa năm, bụng cũng không có tin tức, cho nên cho người tìm mấy phương thuốc, kêu ta mang lại đây."
Hôm nay hắn sẽ một chút chuyện tốt, đẩy nàng một phen.
Lập tức tai Diệp Thư Vân nóng lên, nàng thẹn thùng nói: "Ngươi nói bừa cái gì đó."
Diệp Thư Vân lặng lẽ nhìn Mạnh Vân Trạch vài lần, thấy khóe miệng hắn hơi hơi giơ lên, rõ ràng là đang cười trộm.
"Mẹ kêu ta nói cho ngươi biết, bà ấy và cha đều đang chờ ôm cháu ngoại......"
Diệp Thư Vân đẩy Diệp Định An ra ngoài: "Không phải ngươi còn phải đi lấy xiêm y cho cha sao? Mau đi nhanh, kẻo muộn không kịp về nhà ăn cơm."
Diệp Định An vừa đi ra ngoài vừa không quên quay đầu lại oán giận: "Ngươi đúng là cái đồ không có lương tâm."
Diệp Thư Vân cũng thừa cơ nghịch ngợm nói: "Lương tâm là cái gì? Ta lần đầu nghe nói đấy, chắc là thứ gì hiếm lạ lắm nhỉ? Ca ca đi thong thả, ta không tiễn."
Sau khi Diệp Thư Vân và Mạnh Vân Trạch tiễn Diệp Định An đi, ánh mắt hai người chạm phải lẫn nhau đã cảm thấy trên mặt ẩn ẩn nóng lên, không dám lại nhìn đối phương nữa.
Đêm xuống, Diệp Thư Vân ngắm trăng bên cửa sổ, Tú Ngọc mang một chén thuốc đến đưa cho Diệp Thư Vân uống. Diệp Thư Vân cho rằng đó là thuốc bổ ban ngày Diệp Định An đưa tới, mặt hơi hơi đỏ lên, không chịu uống.
Diệp Thư Vân nói: "Tú Ngọc, huynh trưởng hồ nháo thì thôi, sao ngươi còn hồ nháo theo hắn?"
Tú Ngọc lại không hiểu ý của Diệp Thư Vân, mơ mơ màng màng hỏi nàng: "Hồ nháo? Hồ nháo cái gì?"
"Không phải hồ nháo, vậy sao còn đem cái này tới?"
"Đã nhiều ngày nay tiểu thư không ngủ được, ta mới kêu người nấu trà an thần, sao lại hồ nháo chứ?"
Thì ra là Diệp Thư Vân nàng nghĩ nhiều, nhưng nàng vẫn cảm thấy khó chịu, bỗng nhiên Tú Ngọc nhớ tới ban ngày nghe người ta nói Diệp Định An tặng thuốc bổ, cười khanh khách hai tiếng.
Tú Ngọc nói: "Tiểu thư tưởng cái gì đấy!"
Diệp Thư Vân quẫn bách khó chịu, hận không thể tìm một cái khe đất chui vào, không bao giờ gặp lại Tú Ngọc nữa. Diệp Thư Vân vội vàng nâng chén thuốc, uống xong một hơi, sau đó nhanh chóng bỏ chạy, trốn vào đệm chăn.
Tú Ngọc lắc đầu cười khẽ, đang muốn đóng cửa sổ lại nhìn thấy bóng dáng Mạnh Vân Trạch đứng ở ngoài cửa sổ.
Tú Ngọc xoay người, nói với Diệp Thư Vân ở xa xa: "Tiểu thư, hầu gia ở bên ngoài đứng đấy."
Lời này của Tú Ngọc giống như thần tiên hạ chú ngữ, vô cùng linh thiêng, làm Diệp Thư Vân "Hoắc" xốc lên đệm chăn, đứng dậy mang giày vào chạy tới.
Diệp Thư Vân ngừng ở trước cửa sổ, ghé vào cửa sổ nhìn thoáng qua phía ngoài, quả nhiên thấy Mạnh Vân Trạch đứng ở bên ngoài.
Tú Ngọc chọc nàng: "Bây giờ tiểu thư không cảm thấy ngượng ngùng nữa sao?"
Diệp Thư Vân vừa thẹn vừa 囧, nói: "Ngươi nói nhiều quá."
Tú Ngọc nghe nàng nói như vậy, liền định đóng lại cửa sổ: "Thì ra là ta nói nhiều, quấy rầy tiểu thư nghỉ ngơi."
Diệp Thư Vân đùa giỡn với Tú Ngọc ở nơi này, chỗ đó ánh mắt Mạnh Vân Trạch đột nhiên chuyển qua, đối diện hai người. Diệp Thư Vân cười ngốc nghếch, bỏ qua Tú Ngọc, mở cửa đi ra ngoài.
Diệp Thư Vân dẫm lên ánh trăng sáng tỏ đi đến, đỉnh đầu nàng cũng nhiễm chút ánh trăng sáng rực, nhấp nha nhấp nháy, biến hóa theo chuyển động của nàng.
Diệp Thư Vân hỏi hắn: "Đêm đã khuya, sao chàng lại tới đây?"
Sau buổi sáng Diệp Định An tới, hắn ẩn ẩn có chút phiền lòng, giống như có thứ gì đó vây ở trong lòng, làm hắn muốn trốn cũng không trốn thoát.
Mạnh Vân Trạch quét tới hoa quế trên đầu nàng: "Ngủ không được, đi lòng vòng bỗng chốc đi đến nơi này."
Diệp Thư Vân không kịp nghĩ kỹ, buột miệng thốt ra: "Muốn đi vào trong ngồi hay không?"
Lời nói mới phát ra, nàng lại cảm thấy không ổn, đêm hôm khuya khoắt, nàng mời Mạnh Vân Trạch đi vào trong phòng nàng ngồi như vậy, chẳng phải là muốn làm hắn hiểu lầm hay sao. Nhưng lời đã nói ra, nàng muốn thu lại cũng không được.
Mạnh Vân Trạch lắc lắc tay: "Đêm đã khuya, không quấy rầy nàng nghỉ ngơi."
Cũng may Mạnh Vân Trạch không nghĩ nhiều, Diệp Thư Vân sợ hắn còn nói gì thêm, cho nên cũng không lưu hắn lại.
Mạnh Vân Trạch đi vòng vèo theo đường cũ, trên đường đi qua thư phòng của phụ thân lúc sinh thời, chợt nổi hứng, đẩy cửa đi vào. Công văn của phụ thân còn treo bức tranh không sơn tân vũ đồ mà mẫu thân hắn thích nhất.
Hắn đến gần, cẩn thận nhìn lên bút mực đoan trang, phát hiện thanh sơn trên bức tranh có điểm vài giọt mực. Nét mực kia cứng rắng, không hợp với nét vẽ chút nào, hiển nhiên sau khi vẽ xong mới viết lên, lại nhìn nét mực đen đã thâm trầm, dáng vẻ đã lâu rồi.
Hắn đã xem qua bức tranh này vài lần, nhưng mỗi lần đều chỉ vội vàng nhìn lướt qua, chưa từng chú ý tới thì ra trên bức tranh còn có này vài giọt nét mực.
Mạnh Vân Trạch giơ tay nhẹ nhàng cọ cọ trên bức tranh, ngoài ý muốn sờ đến một cái vách ngăn phía sau bức tranh cuộn tròn. Mạnh Vân Trạch nhấc bức tranh, lại thấy mặt sau bị xé mở ra một ngăn kéo, bên trong đựng một phong thơ.
Trên phong thư viết thương tặng Thừa Đức.
Chữ viết thanh nhã quyên tú, là chữ của mẫu thân hắn.
Hắn biết, phụ thân thích mẫu thân, hắn cũng biết, mẫu thân hắn không thích phụ thân, nhưng hiện tại xem ra chuyện xưa của mẫu thân và phụ thân cũng không đơn giản như hắn vẫn thường thấy.
Nếu hắn không nhớ lầm, nhạc phụ của hắn, phụ thân Diệp Thư Vân Diệp Hữu Thành, tự Thừa Đức.