Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu
Trans: Minh Nguyệt
Beta: Beltious Soulia/ Dã Linh
Chương 87 (1211):
Thực tế mấy tháng này, Thượng Quan Dực chẳng qua là đang chuẩn bị chiến sự.
Hắn cho rằng, dựa theo tính cách của Bắc Đường Hoắc thì tuyệt đối sẽ không giao người ra.
Cái gọi là 'tiên lễ hậu binh', nếu đối phương không đồng ý, hắn có thể dùng lý do Bắc Đường Hoắc trộm đi Quý Phi của nước Nam Thục để tấn công nước Bắc Yến.
Lúc Bắc Đường Hoắc nhận được tin thì công bố nó khắp cả nước. Toàn dân nước Bắc Yến đều biết nước Nam Thục không biết xấu hổ, vậy mà muốn bắt Hoàng Hậu nương nương của bọn họ đi.
Bọn họ liền căm phẫn không thôi, tỏ ý rằng chỉ cần nước Nam Thục dám đến thì bọn họ dám đánh.
Kẻ nào dám bắt Hoàng hậu nương nương đi, bọn họ sẽ tấn công kẻ đó!
Bọn họ đều cảm thấy rằng Hoàng hậu nương nương là tiên nữ từ trên trời phái xuống, Người đến nước Bắc Yến là may mắn của bọn họ.
Nước Nam Thục thế mà không biết xấu hổ như vậy, nói gì mà Hoàng Hậu nương nương là Quý phi của chúng, thối tha dày mặt!!!
Triều thần thạo tin đều biết nguyên nhân trong đó. Không một ai định phản đối Bắc Đường Hoắc nghênh chiến, trên thực tế, giữa các quốc gia đã rất lâu không phát động chiến tranh rồi.
Nếu nước Nam Thục đã muốn phát động thì bọn họ cũng không tránh né, bọn họ thèm muốn sản vật của nước Nam Thục đã lâu rồi.
Nếu có thể đánh hạ nước Nam Thục, mở rộng lãnh thổ của nước Bắc Yến thì đó là một chuyện vang danh sử sách.
Những thần tử đã từng chịu oan ức đến từ các nước khác càng chán ghét Thượng Quan Dực và Thượng Quan Cảnh không thôi.
Trong cảm nhận của họ, những gì mà Đường Quả và bọn họ trải qua giống hệt nhau, có vài phần đồng bệnh tương liên. Trong nháy mắt, bọn họ chuyển hết mọi thù hận với kẻ thù lên nước Nam Thục, đều đồng ý nghênh chiến bằng hai tay.
Trên thực tế, bọn họ chắc chắn sẽ nghênh chiến. Nếu thật sự giao người, thế thì nước Bắc Yến của bọn họ cũng quá yếu ớt rồi đi?
"Nếu các vị ái khanh đều không sợ gì nước Nam Thục, vậy thì Trẫm đây trả lời tin cho nước Nam Thục bên kia thôi."
"Bệ hạ thánh minh, lần này chắc chắn phải cho chúng biết tay. Bệ hạ, thần cho rằng nếu chúng đã phách lối như vậy, thế thì dứt khoát đã làm thì làm cho xong, đánh bại nước Nam Thục."
"Thần tán thánh."
"Thần tán thành."
"Nước Nam Thục sản vật phong phú, là nơi tốt hiếm có. Thần thấy Hoàng đế nước Nam Thục dốt nát, giao cho nước Bắc Yến chúng ta quản lý vẫn tốt hơn."
"Đúng vậy, đúng vậy, thần nghe nói có rất nhiều bách tính nước Nam Thục ăn không no mặc không ấm, khó khăn cực kỳ. Mà nước Bắc Yến chúng ta nhà nhà đều có thể ăn thịt, chiếm nước Nam Thục chính là vì nhân dân mà nghĩ."
Đại thần hết người này đến người khác nói, nói đến cuối cùng thì trên mặt mỗi người đều hào hùng chính nghĩa, ai nhìn thấy cũng đều nghĩ rằng bọn họ đang làm một chuyện cực tốt.
Nghênh chiến thực tế là để cứu vớt người dân nước Nam Thục, giúp bọn họ sống những ngày tháng đầy đủ sung túc.
Hoàng đế nước Nam Thục ngu ngốc vô năng, không thể cho thần dân của hắn ăn no, đó chính là tội của hắn.
"Bệ hạ, thần thấy có thể phái người đến tản tin tức trong dân nước Nam Thục trước, cứ nói nước Bắc Yến chúng ta nhà nhà ngày nào cũng có thịt ăn, mùa đông có thể mặc đủ ấm, mỗi mùa đều có thể đổi quần áo mới. Sau khi những người dân kia nghe xong chắc chắn sẽ cực kỳ ngưỡng mộ.
Sau khi nghinh chiến, chúng ta đánh hạ vài tòa thành trì trước, rồi lại nghỉ ngơi chỉnh đốn, bắt đầu thay đổi chất lượng cuộc sống những con dân mới của chúng ta."
Mặt Vân Mộ Quân toàn vẻ gian trá, "Tin tức tản ra giống như một chiếc bánh lớn nếu chúng ta có thể đập cái bánh này cho bọn họ. Cái gọi là 'chiếm được lòng dân có được thiên hạ', những bách tính bình thường không quan tâm ai thống trị thiên hạ, chỉ cần có thể ăn đủ no mặc đủ ấm thì đối với bọn họ mà nói cũng không có khác biệt gì lớn."
Vân Mộ Quân còn nói rất nhiều, đều là những lời làm thế nào để mê hoặc người dân nước Nam Thục.
=====
Up muộn thế này hông biết có bạn nào còn đọc không nhỉ??
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, tối ngủ ngon nhé. ~~
- Minh Nguyệt