Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu
Trans: Minh Nguyệt
Beta: Beltious Soulia/ Dã Linh
Chương 88 (1212):
Sau lưng các đại thần trên triều đều đổ mồ hôi lạnh, nghe xong cũng run rẩy hết mấy lần.
Quả nhiên, Vân Mộ Quân mới là kẻ giao xảo nhất nước Bắc Yến.
"Vậy chuyện này giao cho khanh đi làm, Thừa tướng."
Vân Mộ Quân cười vui vẻ, "Xin Bệ hạ chờ tin tốt, thần nhất định sẽ làm ổn thỏa."
Tâm trạng Bắc Đường Hoắc tốt, cầm bút lên hồi âm cho nước Nam Thục, chàng ngẩng đầu lên nói với đại thần, "Vậy Trẫm trả lời ba chữ này, các khanh thấy thế nào?"
"Xin hỏi Bệ hạ, là ba chữ nào?" Các đại thần dò hỏi, trong lòng tò mò không thôi, giống như bị mèo cào vậy.
Bắc Đường Hoắc cười lớn, lạnh lùng phun ra ba chữ, "Nằm mơ đi!"
Dám bảo chàng giao Quả Quả yêu dấu của chàng ra, đó chẳng phải là nằm mơ à?
"Bệ hạ anh mình."
"Ba chữ này đúng thật là tuyệt diệu."
"Ba chữ 'nằm mơ đi' này ngoài thể hiện rõ ràng Bệ hạ không kinh không sợ, coi thường nước Nam Thục, còn thể hiện sự anh minh thần võ của Ngài. Quả nhiên Bệ hạ mới là người đại tài."
Bắc Đường Hoắc: Nhóm vuốt mông ngựa này theo ai học vậy?
Lúc Thượng Quan Dực nhận được bức thư chỉ có ba chữ "nằm mơ đi" kia thì vò nát thư ngay.
"Trẫm quyết định tấn công nước Bắc Yến, bọn chúng quá kiêu ngạo, cướp đi Quý Phi của Trẫm lại còn trả thư sỉ nhục nước Nam Thục ta, tuyệt đối không thể bỏ qua được."
Các đại thần đưa mặt nhìn nhau, người không muốn có chiến sự tỏ rõ rằng giờ là thời kỳ nước Bắc Yến cường thịnh, không dễ phát động chiến tranh.
Nhưng Thượng Quan Dực sớm đã định gây chiến rồi, dù thế nào cũng muốn giành Quý Phi của hắn về.
Hắn đã cố chấp thành ma với chuyện giành người về.
Thượng Quan Cảnh là người đầu tiên đứng ra, "Thần đệ tán đồng."
Rất nhanh, không ít người tán đồng việc gây chiến, nhất định phải dạy dỗ nước Bắc Yến kiêu ngạo.
Mắt thấy trên triều đường phần lớn đều là tán đồng, những đại thần còn lại cuối cùng không thể không tán thành.
Trên thực tế, bọn họ cho rằng phát động chiến tranh lúc này không có gì tốt với nước Nam Thục bọn cả.
Nhưng lý do của Thượng Quan Dực đầy đủ, Hoàng Hậu nước Bắc Yến là Quý Phi nước Nam Thục. Bây giờ các nước đều biết, nếu bọn họ còn không thể hiện rõ thái độ thì sợ là sẽ bị các nước khác xem thường.
Nước Nam Thục vốn là nước lớn, nếu lần này không dám đưa Quý Phi về há chẳng phải là không sánh nổi với nước Bắc Yến.
Rất lâu về sau, bọn họ đều không có cách nào ngẩng đầu trước người ta.
Thượng Quan Dực cho rằng tấn công nước Bắc Yến nhất định có thể giành Quý Phi của hắn về.
Thượng Quan Cảnh cũng cho rằng, phát động chiến loạn thì Vương Phi của hắn chắc chắn sẽ về.
Chỉ cần bọn hắn thắng, nàng ấy nhất định sẽ trở về.
Bọn hắn đều hạ quyết tâm, sau khi nàng ấy về nhất định sẽ đối xử tốt với nàng ấy, không làm hại nàng ấy nữa.
Bọn hắn chưa từng nghĩ đến việc nàng ấy có bằng lòng quay về hay không.
Một tháng sau, hai quân giao chiến, nước Nam Thục bại.
Nước Nam Thục lại đánh, nước Nam Thục lại bại.
Cuối cùng, nước Nam Thục đánh ba trận bại ba trận.
Mà nước Bắc Yến dường như chẳng có tổn hại gì. Binh sĩ của nước Bắc Yến không chỉ có công phu tốt mà còn được ăn ngon mặc tốt.
Bọn họ sớm đã chuyên tâm chuẩn bị, toàn cuộc chiến đều nằm trong kế hoạch của bọn họ.
Sách lược kỹ càng cùng bố trí trận pháp đã giúp bọn họ thắng ba trận dễ như trở bàn tay.
Ba trận chiến này cũng khiến cho các nước biết nước Bắc Yến không dễ chọc chừng nào.
Sau khi thắng ba trận, nước Bắc Yến cũng không dừng lại mà dựa theo kế hoạch của Thừa tướng Vân Mộ Quân, liên tiếp đánh hạ sáu thành trì của nước Nam Thục mới dừng lại nghỉ ngơi chốc lát.