Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu
Trans: Minh Nguyệt
Beta: Beltious Soulia/Dã Linh
Chương 78 (1202):
Mỗi ngày lúc kiểm kê quốc khố, Vân Mộ Quân đều cười không khép được miệng, tuy bổng lộng của chàng ta đã bị trừ đến hơn 30 năm sau nhưng vẫn rất vui.
"Hoàng Hậu nương nương là một người tốt mà, biết ta không có bồng lộc, rất nghèo, ăn không no mặc không ấm, mỗi tháng đều sai người đưa cơm, quần áo, giày vớ cho ta, hơn nữa mỗi ngày đều có rau mới."
Vân Mộ Quân khép sổ sách lại, cười tít mắt, "Bệ hạ anh minh, thế mà cưới được nữ tử như vậy làm Hoàng Hậu, Trời phù hộ nước Bắc Yến của ta."
Thời gian thoáng cái trôi qua, đại tiệc giao lưu lần trước cũng đã qua mười năm rồi.
Đại tiệc giao lưu, 10 năm một lần.
Năm nay, đến lượt nước Bắc Yến.
Hơn một tháng trước đó, người của các nước đều khởi hành đến nước Bắc Yến.
Sứ thần của nước Nam Thục là Thượng Quan Cảnh, vừa hay hắn bị Đường Giảo chọc khá phiền, nhìn thấy gương mặt kia lại không nỡ nói nặng với nàng ta.
Đúng lúc có đại tiệc giao lưu, hắn mới sớm xin chỉ đi.
Hắn đã quên mất, lúc này ký ức của Đường Giảo nên "tỉnh táo" lại rồi.
Thượng Quan Cảnh đi chưa lâu thì ký ức của cô "tỉnh lại", giống như điên xông vào cửa cung.
Thượng Quan Dực biết là cô, cũng không nhẫn tâm trách móc, lúc Đường Giảo nước mắt lưng tròng nhào vào ngực hắn, Thượng Quan Dực đã không còn loại cảm giác mất mà có lại được nữa rồi.
"Hoàng thượng, cuối cùng ta cũng nhớ lại rồi."
"Hoàng thượng, người muốn đưa thiếp về cung không? Thiếp vẫn muốn sống ở Giảo Linh Điện."
Thượng Quan Dực đang nghĩ nên sắp xếp cho Đường Giảo thế nào thì nghe được Giảo Linh Điện, hắn nhớ lại chuyện cũ ngay, không cần nghĩ đã từ chối, "Nàng không ở nơi đó được nữa."
"Vì sao?"
"Tóm lại là nàng không thể ở."
"Vậy thiếp sống ở đâu?"
Thượng Quan Dực đã không còn muốn đón Đường Giảo vào cung. Hắn nói, "Giờ nàng là Vương Phi của Cảnh Vương, đây là chuyện cả thiên hạ đều biết. Trẫm không thể đón nàng vào cung."
Còn sự thật là gì, cũng chỉ có bản thân hắn mới biết.
Cuối cùng, Đường Giảo khóc chạy đi.
Thượng Quan Dực không yên tâm, chỉ đành phái người theo, trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ.
Nếu sớm biết có ngày này, hắn nhất định sẽ đối xử tốt với nàng ấy. Đáng tiếc, trên thế giới này không có thuốc hối hận, có vài người phải mất đi rồi mới biết nàng ấy tốt bao nhiêu.
Đại tiệc giao lưu bắt đầu, sứ giả cá nước, Quốc chủ đi vào.
Tiếp đó chính là cảnh Hoàng đế và Hoàng Hậu nước Bắc Yến nắm tay nhau xuất hiện. Khi nhìn thấy dung nhan cực kỳ xinh đẹp của Đường Quả, những sứ giả từng chứng kiến cảnh tặng mỹ nhân 10 năm trước đều thấy rất quen thuộc.
Ngày đó, khuôn mặt ấy bọn họ vẫn nhớ mãi không quên.
Trong đó, người kinh hãi nhất là Thượng Quan Cảnh.
Nếu không phải hắn nỗ lực kiềm chế thì thiếu chút nữa đã đứng lên hô ra tiếng rồi.
Còn có một người kinh ngạc nữa chính là Quốc chủ Trần.
So với 10 năm trước, giờ ông ta càng béo ú hơn. Lúc ông ta thán phục thì cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Bắc Đường Hoắc nên vội dời mắt đi.
Trong lòng thầm mắng một câu, mẹ, hóa ra lúc đó vị sứ giả nước Bắc Yến kéo ông ta uống rượu thế mà lại là Hoàng đế nước Bắc Yến.
Ông ta không phải đồ ngốc, trong giây lát đã đoán ra được chuyện năm đó rồi.
Ông ta nói mà, đường đường là sứ giả nước Bắc Yến sao lại lôi kéo ông ta làm quen chứ, hóa ra là người ta vừa ý với mỹ nhân kia.
Đợt cướp núi kia sợ cũng là do đối phương sắp xếp đi?
Nếu không thì làm gì có chuyện trùng hợp thế?
Nhưng biết được sự thật thì sao?
Ông ta không đụng được nước Bắc Yến, lúc trước không đánh nổi, giờ càng không. Ông ta chỉ đành ngoan ngoãn ngồi uống rượu, liếc mắt nhìn Thượng Quan Cảnh đang ngồi không xa. Có một vài chuyện, biết rõ trong lòng cũng không cần thiết phải nói ra.